Ở giao điểm giữa toán học và triết học, sừng Gabriel đã thu hút sự chú ý của nhiều học giả với các tính chất hình học đặc biệt của nó. Hình dạng hình học này, được gọi là "Sừng Gabriel", đã gây ra nhiều tranh cãi trong toán học vì diện tích bề mặt vô hạn của nó tương ứng với thể tích hữu hạn, thách thức sự hiểu biết của chúng ta về "vô hạn" và "hữu hạn".
Khái niệm về Sừng Gabriel bao gồm hai tính chất trái ngược nhau - diện tích bề mặt của nó là vô hạn, trong khi thể tích của nó là hữu hạn. Hiện tượng này lần đầu tiên được nhà vật lý và toán học người Ý Evangelista Torricelli thảo luận và nguồn gốc của nó có thể bắt nguồn từ nghiên cứu toán học vào thế kỷ 17. Torricelli lần đầu tiên khám phá hình học đối lập này trong bài luận De solido hyperbolico acuto, và tác phẩm của ông đã trở thành tài liệu tham khảo quan trọng cho các nhà toán học sau này.
Kèn của Gabriel là một vật thể ba chiều được thể hiện dưới dạng hình ảnh, được tạo ra bằng cách xoay hình ảnh theo trục x theo trục y=1/x.
Theo định nghĩa toán học, sừng Gabriel được tạo ra bằng cách quay hàm số y=1/x (x ≥ 1) quanh trục x. Qua tính toán, ta có thể biết được thể tích của sừng Gabriel gần bằng π, trong khi diện tích bề mặt của nó không có giới hạn trên, tức là diện tích bề mặt vô hạn. Kết quả toán học trừu tượng này không chỉ thách thức các khái niệm toán học thời bấy giờ mà còn gây tranh cãi trong cộng đồng triết học, khi nhiều nhà tư tưởng tận dụng cơ hội này để tham gia vào cuộc tranh luận sôi nổi.
Khi phát hiện ra Sừng Gabriel, hiện tượng này được coi là một nghịch lý. Bởi vì mặc dù diện tích vô hạn của nó trong mặt phẳng xy sẽ tạo ra một vật thể có thể tích hữu hạn, nhưng diện tích trong mặt phẳng kia vẫn hữu hạn. Tuy nhiên, đối với bất kỳ mặt phẳng nào giao với xyz, diện tích của nó vẫn là vô hạn. Theo các thông số này, cách hiểu mối quan hệ giữa vô hạn và hữu hạn đã gây ra nhiều cuộc thảo luận sôi nổi.
Sự kết hợp giữa vô hạn và hữu hạn này thách thức quan điểm của Aristotle rằng không có tỷ lệ giữa hữu hạn và vô hạn, bởi vì nó gợi ý rằng trong một số trường hợp, sự tồn tại của vô hạn có thể kết hợp với sự tồn tại của hữu hạn. Có sự cùng tồn tại.
Nhiều nhà tư tưởng vĩ đại như Galileo, Hobbes, Wallis, v.v. đã bày tỏ mối quan tâm và tham gia vào cuộc thảo luận. Hobbes bác bỏ khái niệm vô cực vì cho rằng nó đưa ra một quan niệm về thực tại mà toán học không thể đáp ứng được. Ngược lại, Wallis ủng hộ khái niệm vô cực mới nổi như một sự hiểu biết toán học sâu sắc. Điều đáng chú ý là cuộc tranh luận này không chỉ là thảo luận về toán học mà còn liên quan đến tư duy triết học và tôn giáo.
Phân tích sừng của Gabriel không chỉ giới hạn ở toán học. Ở cấp độ tôn giáo và siêu hình, con người cũng đã cố gắng sử dụng hình dạng hình học kỳ lạ này để giải thích về thần thánh và khả năng hiểu biết vô hạn của con người. Các nhà triết học như Ignace-Gaston Padilles coi đây là một lập luận mạnh mẽ cho sự tồn tại của linh hồn và các vị thần, cho rằng sự hiểu biết của con người về kiến thức vô hạn chứng minh rằng con người là những sinh vật phi vật chất.
Trong thời hiện đại, việc suy nghĩ về nghịch lý này vẫn tiếp tục, thể hiện qua sự hợp tác sâu sắc giữa toán học, vật lý và triết học. Như Barrow lưu ý, hiện tượng này cuối cùng có ý nghĩa đối với cách chúng ta định nghĩa và hiểu vô cực trong toán học. Tuy nhiên, Gabriel’s Horn vẫn để lại cho chúng ta một câu hỏi quan trọng: Liệu chúng ta có thể duy trì bản chất hữu hạn của mình trong một thế giới vô hạn không?