Robert Ardrey là một nhà viết kịch độc đáo trong lịch sử sân khấu Mỹ. Các tác phẩm của ông, với tính cấp tiến và sự tham gia xã hội, đã định hình lại bộ mặt của sân khấu tiên phong Mỹ. Adly đã sáng tác một loạt vở kịch từ những năm 1930 đến những năm 1950, bao gồm Thunder Rock, Jeb và The Hero's Shadow. Những tác phẩm này không chỉ phản ánh thực tế xã hội mà còn dẫn dắt khán giả suy nghĩ về những vấn đề sâu sắc hơn và thách thức các giá trị đạo đức của họ.
Adry coi những tác phẩm này là ví dụ về "sân khấu phản kháng xã hội", nhưng thích mô tả tác phẩm của mình là "sân khấu thu hút thời gian".
Hành trình của Adrie bắt đầu với việc học tại Đại học Chicago, nơi ông tốt nghiệp năm 1930, vào đầu cuộc Đại suy thoái. Trong thời gian này, ông học với người tiên phong trong lĩnh vực sân khấu Thornton Wilder và sau đó tham gia vào một loạt các phong trào xã hội. Ông nhận thấy tầm quan trọng của tư duy riêng trong sân khấu và bắt đầu viết những vở kịch phản ánh các vấn đề xã hội.
Ông chỉ ra rằng những nghệ sĩ thực thụ phải đồng cảm với thời đại của họ và đóng vai trò trong các phong trào xã hội.
Trong số đó, vở kịch "Thunder Rock" của ông được sáng tác vào năm 1939. Vở kịch kể về câu chuyện của một phóng viên, Charleston, người giao tiếp với những linh hồn đen tối trong quá khứ trong một ngọn hải đăng cô đơn và cuối cùng quay trở lại câu chuyện Hành động. Chương trình nhấn mạnh đến hy vọng và tính nhân đạo trước tình hình hỗn loạn của thế giới.
Trong vở kịch, Adrian ủng hộ việc Hoa Kỳ nên can thiệp vào cuộc khủng hoảng châu Âu, lời kêu gọi này vấp phải sự chỉ trích chưa từng có của những người theo chủ nghĩa biệt lập, nhưng lại thành công rực rỡ ở London và được coi là tác phẩm mang tính biểu tượng của Thế chiến thứ II.
Sau khi tham gia các phong trào xã hội, Adly đã viết "Jeb", được trình diễn vào năm 1946, kể về câu chuyện của một cựu chiến binh da đen bị mất một chân và phải đấu tranh để tìm việc làm trước sự phân biệt đối xử và bạo lực ở quê nhà. Mặc dù vở kịch được khen ngợi nhưng lại không được khán giả đón nhận và phải dừng công diễn sau một thời gian ngắn.
Vở kịch được coi là "đi trước thời đại" vào thời điểm đó, vạch trần những vấn đề chủng tộc sâu sắc của xã hội và những khó khăn sau chiến tranh.
Theo thời gian, "Cái bóng của người anh hùng" của Adli được xuất bản vào năm 1958 và trở thành tác phẩm cuối cùng của ông. Vở kịch năm màn này kể về những sự kiện dẫn đến cuộc Cách mạng Hungary năm 1956 và cuộc đàn áp tàn bạo sau đó, một biên bản lịch sử chân thực phản ánh sâu sắc lòng dũng cảm và sự tuyệt vọng của con người trước chế độ chuyên chế.
Phong cách của vở kịch được coi là ví dụ ban đầu của "sân khấu nguyên văn" và cuối cùng đã dẫn đến việc thả những người biểu tình.
Tác phẩm của Adri không chỉ là một sáng tạo nghệ thuật mà còn là biểu hiện của phong trào xã hội. Ảnh hưởng của ông đối với nghệ thuật sân khấu tiên phong của Mỹ rất sâu sắc, và ông vẫn tiếp tục viết những vở kịch đầy thử thách và có trách nhiệm xã hội ngay cả trong thời kỳ khó khăn. Trong mắt ông, sân khấu không chỉ là nơi giải trí mà còn là sân khấu thúc đẩy sự thay đổi và phản ánh xã hội.
Như Adli mô tả, sân khấu là nơi đòi hỏi lòng dũng cảm, và nghệ sĩ phải có lòng dũng cảm đối mặt với thực tế để thực sự khiến khán giả suy nghĩ về những vấn đề quan trọng trong cuộc sống. Suy nghĩ này vẫn còn đúng cho đến ngày nay: Trong xã hội ngày nay, nghệ sĩ nên xác định lại mối quan hệ và trách nhiệm của mình với thời đại như thế nào?