Trong hoạt động chính trị và xã hội của Úc, thuật ngữ "cơ sở" thường được sử dụng để mô tả nhóm ưu tú kiểm soát hệ thống chính trị. Các nhóm này không chỉ gây ảnh hưởng đáng kể đến các chính sách cụ thể mà còn tạo thành một thế lực vô hình trong bầu không khí chính trị. Việc sử dụng thuật ngữ này là duy nhất so với tình hình ở các quốc gia khác và đáng được thảo luận thêm.
Theo phân tích, các đảng chính trị lớn ở Australia như Đảng Lao động và Đảng Liên minh (Đảng Tự do và Đảng Quốc gia) thường được coi là đại diện của "phe chính thống". Tuy nhiên, sự ủng hộ đằng sau các đảng này không chỉ giới hạn ở các lãnh đạo đảng mà còn liên quan đến các cơ cấu xã hội và lợi ích kinh tế rộng lớn hơn.
Ở Úc, việc xây dựng và thực hiện nhiều chính sách thường chịu ảnh hưởng của các nhóm tài chính và giới tinh hoa xã hội có mối liên hệ chặt chẽ với chính trị.
Ví dụ: mối quan hệ giữa nhiều người nổi tiếng trong công ty và các nhân vật chính trị sẽ nâng cao tầm ảnh hưởng và tầm ảnh hưởng của những nhóm này trong quá trình ra quyết định. Tình trạng này đã làm dấy lên sự nghi ngờ và phản ánh của dư luận về “phe cầm quyền”, khiến người ta bắt đầu suy nghĩ xem những thế lực đứng đằng sau những điều này là gì và chúng ảnh hưởng như thế nào đến đường hướng đất nước.
Những người theo chủ nghĩa thiết lập không chỉ kiểm soát mọi thứ trong việc xây dựng chính sách mà còn sử dụng hiệu quả các phương tiện truyền thông, diễn ngôn quần chúng và sức mạnh văn hóa để duy trì quyền lực của mình. Khi các chiến thuật chính trị chống lại phe đối lập trở nên rõ ràng hơn, sự lo lắng và bất mãn của công chúng ngày càng tăng, đặt ra câu hỏi về tầm ảnh hưởng của nhóm này.
Sự tồn tại của các “phe phái chính thống” khiến khả năng kích thích cải cách chính trị trở nên khó khăn hơn vì các cơ cấu liên quan duy trì mối quan hệ phụ thuộc lẫn nhau.
Trong hoạt động của xã hội, “phe chính quyền” giống như một tấm mạng kết nối chặt chẽ các cấp. Trong bối cảnh đó, niềm tin của người dân bình thường vào việc tham gia chính trị ngày càng suy giảm, dẫn đến sự thờ ơ và bất mãn của cử tri ngày càng lan rộng.
Tuy nhiên, đây cũng là giai đoạn đáng suy ngẫm. Với sự phát triển của mạng xã hội và sự lan truyền thông tin nhanh chóng, công chúng đã thể hiện sự tò mò và chỉ trích chưa từng có đối với những “người theo chủ nghĩa chính quyền” có ảnh hưởng nhất. Mọi người không còn im lặng chờ đợi mà bắt đầu tìm kiếm cơ hội để thay đổi, và những nghi ngờ của họ về hệ thống hiện tại ngày càng gia tăng.
Nhiều người đã bắt đầu đặt câu hỏi: Liệu cơ cấu quyền lực như vậy có còn phù hợp với xã hội đa dạng và đang thay đổi nhanh chóng ngày nay hay không?
Trong cuộc bầu cử liên bang năm 2019, cử tri Úc đã chọn một chính phủ bảo thủ, điều này gây ra cuộc thảo luận sâu sắc hơn về "phe chính quyền". Liệu sự lựa chọn tái tranh cử này có thể hiện sự chấp nhận của xã hội đối với hệ thống hiện tại hay nó là kết quả của việc người dân thiếu hy vọng vào sự thay đổi trong nền chính trị chính thống?
Ngay cả khi các lực lượng phản kháng mới nổi trên chính trường dần dần xuất hiện, họ vẫn sẽ cần thời gian để giành được sự ủng hộ chính thống. Lúc này, khoảng cách giữa giới tinh hoa chính trị và người dân thường lại ngày càng nới rộng, sự đối đầu giữa chế độ chuyên quyền và tự do cũng khiến toàn xã hội phải đối mặt với những thách thức sâu sắc.
Trong dòng chảy chính trị ngầm này, tiếng nói ủng hộ và chống lại phe chính quyền đan xen vào nhau ở mọi ngóc ngách của xã hội. Những lựa chọn và hành động của con người sẽ định hình cơ cấu chính trị và xã hội trong tương lai như thế nào? Liệu thực sự có thể phá vỡ sự hiểu biết khép kín và ngầm này về giới quyền lực?
Kết quả là cuộc tranh luận về quyền lực thực sự của “cơ sở” vẫn tiếp tục. Cuộc tranh luận này không chỉ là lời buộc tội chống lại giới tinh hoa mà còn bộc lộ sự phức tạp trong cách vận hành quyền lực và tác động sâu sắc của nó đối với đời sống người dân. Vai trò của người dân trong dòng chảy ngầm này là gì? Chúng ta nên tìm lối thoát đầy hy vọng như thế nào trong cuộc đối đầu quyền lực này?