Trong bối cảnh Chiến tranh Lạnh, Pakistan và Trung Quốc đã chứng kiến sự hợp tác quân sự sâu sắc hơn, đạt đến đỉnh cao là chương trình máy bay chiến đấu đa năng mang tính bước ngoặt mang tên JF-17 Thunder. Sự ra đời của máy bay chiến đấu JF-17 Thunder là kết quả của nỗ lực chung của hai nước và vượt qua nhiều thách thức, tất cả bắt đầu với chương trình Sabre II vào những năm 1980.
Năm 1982, Không quân Ấn Độ nhận được máy bay chiến đấu MiG-29 từ Liên Xô để hiện đại hóa đội bay của mình, điều này thúc đẩy Không quân Pakistan bắt đầu tìm kiếm công nghệ mới để thay thế các máy bay chiến đấu cũ kỹ của mình. Năm 1984, máy bay chiến đấu F-7P (Thành Đô F-7) của Không quân Pakistan được trang bị hệ thống điện tử phương Tây, mở đường cho chương trình Sabre II sau này.
"Chúng ta cần một máy bay chiến đấu mới để thay thế những chiếc F-6 sắp nghỉ hưu."
Không quân Pakistan đã khởi động chương trình Sabre II vào năm 1987 và giao cho Công ty Hàng không Grumman của Mỹ tiến hành nghiên cứu khả thi về thiết kế. Tuy nhiên, kết quả nghiên cứu cho thấy chương trình Sabre II cuối cùng đã buộc phải chấm dứt do chi phí phát triển quá cao.
Sau khi Liên Xô rút quân khỏi Afghanistan, mối quan tâm của Hoa Kỳ đối với Pakistan dần suy yếu, dẫn đến việc chấm dứt Sabre II. Do việc nhập khẩu công nghệ cao bị chặn, khả năng phòng thủ của Không quân Pakistan đang bị đe dọa.
Sự trỗi dậy của JF-17"Việc chấm dứt chương trình Sabre II không chỉ là vấn đề kỹ thuật và kinh tế mà còn đại diện cho sự thay đổi địa chính trị."
Sau khi chấm dứt chương trình Sabre II, Không quân Pakistan đã đánh giá lại các yêu cầu về hàng không của mình vào cuối những năm 1990. Sự tái hợp tác với Trung Quốc đã dẫn đến một loạt các thỏa thuận cuối cùng dẫn đến sự phát triển thành công của JF-17 Thunder. Máy bay chiến đấu mới này đã có những cải tiến đáng kể về hiệu suất, chi phí và bảo trì.
"JF-17 Thunder là kết quả của sự hợp tác giữa hai nước, cho thấy cách tìm ra lối thoát khỏi những tình huống khó khăn."
Thành công của JF-17 không chỉ nhờ vào sự hợp tác chặt chẽ giữa Không quân Pakistan và Trung Quốc mà còn nhờ vào khái niệm thiết kế công nghệ cao, chi phí thấp, khiến nó trở thành nền tảng chiến đấu được các nước đang phát triển ưa chuộng. . Nhờ đó, JF-17 đã nhận được một loạt đơn đặt hàng quốc tế, góp phần củng cố thêm vị thế quân sự của Pakistan trong khu vực.
Cho đến nay, JF-17 đã được nâng cấp lên phiên bản Block III, với hệ thống điện tử hàng không và khả năng chiến đấu tiên tiến hơn, giúp củng cố thêm khả năng phòng không của Không quân Pakistan. Với sự tiến bộ của khoa học và công nghệ, sự hợp tác giữa Pakistan và Trung Quốc sẽ mở ra những cơ hội mới và hỗ trợ mạnh mẽ cho khả năng phòng không và tấn công trong tương lai.
Câu chuyện thành công của JF-17 Thunder không chỉ là về hợp tác quân sự mà còn là một ví dụ thu nhỏ về sự phức tạp và lợi ích chung trong quan hệ quốc tế. Trong tương lai, mô hình thành công này có thể được nhân rộng ở các quốc gia khác không?