Sự phân rã mRNA qua trung gian vô nghĩa (NMD) là một con đường giám sát có ở tất cả các sinh vật nhân chuẩn. Chức năng chính của nó là giảm các khiếm khuyết trong biểu hiện gen bằng cách loại bỏ các bản phiên mã mRNA chứa lỗi dừng sớm. Quá trình này rất quan trọng để giảm việc sản xuất các protein có hại do dịch mã các mRNA bất thường này. Việc phát hiện ra NMD có từ năm 1979, khi nó được mô tả gần như đồng thời ở tế bào nhân chuẩn và nấm men, cho thấy cơ chế này được bảo tồn rộng rãi trong quá trình tiến hóa và có ý nghĩa sinh học quan trọng.
Cơ chế này giúp loại bỏ nồng độ mRNA thấp bất ngờ do các codon dừng sớm được phiên mã trên các alen gây ra.
Quá trình NMD chủ yếu liên quan đến một số protein quan trọng. Trong nấm men Saccharomyces cerevisiae, ba yếu tố chính bao gồm UPF1, UPF2 và UPF3 (các yếu tố tương ứng ở người là UPF3A và UPF3B). Những yếu tố này tạo thành cốt lõi được bảo tồn của con đường NMD. Khi mRNA được ghép nối, UPF2 và UPF3 trở thành một phần của phức hợp nối exon-exon được ghép nối (EJC) và liên kết với mRNA.
Quá trình phát hiện NMD xảy ra trong quá trình dịch mã mRNA. Sau vòng dịch mã đầu tiên, nếu protein EJC vẫn liên kết với mRNA thì NMD sẽ được kích hoạt.
Hiệu quả của con đường NMD bị ảnh hưởng bởi nhiều đặc điểm phân tử. Trong nghiên cứu về NMD, một số quy luật phân tử cốt lõi đã được phát hiện như mô hình EJC, hiệu ứng tiệm cận khởi đầu, độ dài exon và khoảng cách từ codon dừng sớm đến codon dừng bình thường, v.v. sẽ ảnh hưởng đến phản ứng của NMD với mRNA bất thường. Hiệu quả công nhận và phân hủy.
Ví dụ: nếu codon dừng sớm nằm ở thượng nguồn của EJC cuối cùng thì NMD thường sẽ được kích hoạt, nhưng nếu nó nằm ở hạ lưu thì NMD thường sẽ kém hiệu quả hơn.
Mặc dù sự tồn tại của NMD có thể làm giảm các codon sai một cách hiệu quả nhưng đột biến vẫn có thể gây ra các vấn đề về sức khỏe. Ví dụ, bệnh thalassemia beta là do đột biến ngược dòng gen beta-globin. Những cá thể chỉ có một alen bị ảnh hưởng thường biểu hiện mức độ đột biến β-globin mRNA rất thấp.
Những đột biến này cũng có thể dẫn đến sự xuất hiện của hội chứng Marfan, nguyên nhân là do đột biến gen fibrillin 1 và ảnh hưởng kiểu hình của nó có liên quan chặt chẽ đến NMD.
Ngoài ra, NMD còn tham gia vào việc điều hòa các kháng nguyên có nguồn gốc từ đột biến dịch khung gây miễn dịch. Đột biến dịch khung dẫn đến sản xuất các protein bất thường, thường được hệ thống miễn dịch công nhận là tân kháng nguyên. Tuy nhiên, những đột biến này cũng có thể dẫn đến kích hoạt NMD, do đó làm giảm sự biểu hiện của các mRNA bất thường này.
Tầm quan trọng của NMD trong việc điều hòa gen khiến nó trở thành một lĩnh vực nghiên cứu mới nổi. Bằng cách nghiên cứu NMD, các nhà khoa học có thể tìm ra nguyên nhân của một số bệnh di truyền và khám phá thêm cơ chế bù liều ở động vật có vú.
Ví dụ, người ta phát hiện đột biến gen POMC có liên quan đến nhiều quá trình trao đổi chất và ảnh hưởng đến việc điều chỉnh trọng lượng cơ thể.
Cuối cùng, các quy tắc của NMD cũng rất quan trọng khi thiết kế các thử nghiệm CRISPR-Cas9, vì những thử nghiệm này có thể dẫn đến đột biến dịch khung và tạo ra các codon dừng sớm.
Khi chúng ta hiểu sâu hơn về cơ chế của NMD và ý nghĩa sinh học của nó, lĩnh vực này có thể tiết lộ nhiều bí ẩn hơn về sự điều hòa biểu hiện gen. Bạn có bao giờ thắc mắc liệu NMD có thể trở thành một hướng đi mới trong điều trị các bệnh liên quan đến đột biến gen hay không?