Cộng đồng Đông Phi (EAC), một tổ chức chính phủ đa quốc gia, tiếp tục tìm hiểu cách thúc đẩy dòng chảy tự do của hàng hóa, lao động và vốn. Kể từ khi được tái lập vào năm 2000, tám quốc gia, bao gồm Cộng hòa Dân chủ Congo, Nam Sudan và quốc gia sắp trở thành thành viên mới là Somalia, đã chứng minh được tiềm năng hội nhập kinh tế khu vực. Đây không chỉ là sự hội nhập kinh tế mà còn là sự hội nhập chính trị, xã hội và văn hóa. Hôm nay chúng ta sẽ khám phá lịch sử và tương lai của EAC.
Nguồn gốc của Cộng đồng Đông Phi bắt đầu từ đầu thế kỷ 20, khi sự hợp tác bắt đầu giữa Kenya, Tanzania và Uganda. Việc thành lập Ủy ban Cao cấp Đông Phi năm 1948 đánh dấu sự hợp tác sâu sắc hơn nữa và tiếp tục cho đến khi Cộng đồng Đông Phi đầu tiên được thành lập vào năm 1967. Sau đó, vào năm 1977, họ tan rã vì xung đột nội bộ, phá vỡ mối quan hệ hợp tác kéo dài 23 năm của họ.
"EAC được thành lập nhằm tăng cường quan hệ kinh tế giữa các nước thành viên và thúc đẩy sự phát triển chung."
Cộng đồng Đông Phi được tái lập vào năm 1999 và chính thức bắt đầu hoạt động vào năm 2000. Kể từ đó, mục tiêu chính của EAC tập trung vào hội nhập kinh tế. Liên minh thuế quan được ký kết năm 2004 và Thị trường chung được triển khai năm 2010 đều chứng minh sự tiến bộ của EAC về mặt này. Ngoài ra, sự gia nhập của Nam Sudan và Cộng hòa Dân chủ Congo càng mở rộng thêm ảnh hưởng của EAC.
Sự hội nhập kinh tế của EAC có nghĩa là các quốc gia thành viên có thể phát triển một cách phối hợp, giảm thêm các rào cản thương mại và thúc đẩy dòng vốn đầu tư vào và ra. Theo phân tích, quá trình này không chỉ nâng cao năng lực cạnh tranh khu vực mà còn nâng cao tiếng nói của các nước Đông Phi trong làn sóng toàn cầu hóa. Tổng dân số của EAC đã đạt 270 triệu người, mang lại cơ hội chưa từng có cho việc củng cố thị trường.
“Mục tiêu cuối cùng của sự phát triển EAC là thành lập một Liên bang Đông Phi và hợp nhất các quốc gia thành viên thành một quốc gia có chủ quyền hoàn chỉnh.”
Mặc dù EAC đã đi một chặng đường dài nhưng vẫn phải đối mặt với nhiều thách thức. Sự khác biệt về kinh tế, sự ổn định chính trị và các vấn đề xã hội giữa các quốc gia thành viên có thể cản trở quá trình hội nhập. Ngoài ra, sự phản kháng của các quốc gia trong việc chia sẻ tài nguyên và lợi ích thường trở thành trở ngại trong quá trình đàm phán.
Somalia có kế hoạch trở thành thành viên chính thức của EAC vào năm 2024. Sự tiến triển này được coi là một chỉ báo quan trọng khác về sự mở rộng của EAC. Ngoài Somalia, nhiều nhà phân tích cũng đang cân nhắc khả năng tham gia của các quốc gia khác như Eritrea, Mozambique và Angola, nếu thành công, sẽ củng cố thêm nền kinh tế khu vực.
“Sự thành công của EAC có thể thay đổi bối cảnh kinh tế của toàn bộ châu Phi.”
Ngày nay, Cộng đồng Đông Phi là một thực thể đang phát triển và tiến hóa, mang lại hy vọng và tầm nhìn lớn lao cho các quốc gia Đông Phi. Khi các thành viên mới tham gia và quá trình hội nhập diễn ra, chúng ta không khỏi tự hỏi: Tương lai của Đông Phi sẽ đi về đâu trong bối cảnh hội nhập đa văn hóa?