Y học cấp cứu tập trung vào các bệnh tật hoặc chấn thương cần được chăm sóc y tế khẩn cấp. Các bác sĩ trong chuyên khoa này, thường được gọi là "bác sĩ cấp cứu", chuyên chăm sóc bệnh nhân ở mọi lứa tuổi không mắc các tình trạng bệnh lý cụ thể. Khi chiến tranh và xung đột diễn ra, y học cấp cứu đã phát triển thành một chuyên khoa y tế độc lập và trở thành một phần không thể thiếu của hệ thống chăm sóc sức khỏe hiện đại.
Y học cấp cứu là chuyên khoa y tế dựa trên kiến thức và kỹ năng thiết yếu bao gồm phòng ngừa, chẩn đoán và điều trị các bệnh cấp tính và khẩn cấp của bệnh nhân.
Y học cấp cứu bao gồm việc điều trị nhiều loại bệnh cấp tính và khẩn cấp, đòi hỏi bác sĩ phải có nhiều kiến thức và kỹ năng về thủ thuật. Cho dù là hồi sức chấn thương, hồi sức tim phổi nâng cao hay thực hiện phẫu thuật phức tạp, bác sĩ cấp cứu cần có các kỹ năng cốt lõi trong nhiều chuyên khoa. Phương pháp tiếp cận toàn diện này có thể loại bỏ các rào cản đối với việc chăm sóc cấp cứu mà bệnh nhân gặp phải trong các hệ thống không có khoa cấp cứu chuyên khoa.
Mô hình công tác y học khẩn cấp khác nhau ở mỗi quốc gia và khu vực. Ở Hoa Kỳ, các thỏa thuận tuyển dụng bác sĩ cấp cứu có thể do tư nhân, tổ chức, công ty hoặc chính phủ sở hữu. Các bác sĩ cấp cứu ở Anh chủ yếu làm việc trong Dịch vụ Y tế Quốc gia, với không gian hành nghề cấp cứu tư nhân bị hạn chế.
Sự phát triển của y học khẩn cấp có thể bắt nguồn từ cuộc Cách mạng Pháp. Bác sĩ phẫu thuật quân y người Pháp Dominique Jean Larrey là người tiên phong trong việc sử dụng "xe bay" để vận chuyển người bị thương một cách nhanh chóng, đặt nền móng cho y học cấp cứu hiện đại. Trong những năm 1960 đến 1980, với sự tiến bộ của y học, y học cấp cứu dần trở thành một chuyên khoa độc lập.
Tại các khoa cấp cứu nhỏ, điều dưỡng viên chịu trách nhiệm đánh giá bệnh nhân, trong khi bác sĩ can thiệp dựa trên tình trạng cấp cứu của bệnh nhân.
Là một bộ phận quan trọng của hệ thống chăm sóc sức khỏe, khoa cấp cứu cung cấp dịch vụ y tế ngay lập tức khi gặp phải các bệnh đe dọa tính mạng. Tuy nhiên, một số lượng lớn bệnh nhân đến khoa cấp cứu vì lý do không khẩn cấp, tạo nên một môi trường đầy thách thức. Mức lương dành cho bác sĩ cấp cứu đứng thứ mười vào năm 2015 so với các chuyên khoa khác, với mức lương trung bình hàng năm khoảng 306.000 đô la.
Theo Đạo luật Hỗ trợ Điều trị Y tế Khẩn cấp (EMTALA), các bệnh viện có nghĩa vụ cung cấp dịch vụ chăm sóc khẩn cấp mà không cần quan tâm đến khả năng chi trả của bệnh nhân. Điều này gây ra áp lực tài chính nhất định cho các bệnh viện và khiến các khoa cấp cứu có nguy cơ thua lỗ. Khi ngày càng nhiều người sử dụng khoa cấp cứu để tìm kiếm dịch vụ chăm sóc y tế, điều này cũng ảnh hưởng đến chất lượng chăm sóc cấp cứu.
Lịch sử của ngành y học cấp cứu không phải là không có thách thức và nhiều khoa cấp cứu đã buộc phải đóng cửa do không được trả lương xứng đáng.
Y học cấp cứu sẽ phải đối mặt với nhiều thách thức trong tương lai, bao gồm cả việc làm thế nào để cung cấp dịch vụ y tế tốt hơn với nguồn lực hạn chế. Khi công nghệ phát triển và hệ thống chăm sóc sức khỏe thay đổi, vai trò của y học cấp cứu sẽ tiếp tục phát triển, ủng hộ các kế hoạch cấp cứu và mô hình chăm sóc sức khỏe hiệu quả hơn.
Trong một thế giới không ngừng thay đổi, chúng ta nên hiểu và ứng phó như thế nào với những thách thức trong tương lai của y học khẩn cấp để đảm bảo mọi bệnh nhân đều được tiếp cận dịch vụ chăm sóc y tế kịp thời và hiệu quả?