Sự phát triển của tâm lý nhân văn được thể hiện đặc biệt bằng Liệu pháp lấy con người làm trung tâm (PCT) của Carl Rogers, phương pháp này dần được hình thành từ những năm 1940 đến những năm 1980 và dần dần thu hút được sự chú ý. Rogers tin rằng loại trị liệu này được thiết kế để thúc đẩy xu hướng tự hiện thực hóa của khách hàng, tức là "xu hướng phát triển và hiện thực hóa có sẵn." Cốt lõi của liệu pháp này nằm ở sự quan tâm tích cực vô điều kiện, sự chân thành và thấu hiểu của nhà trị liệu.
Liệu pháp lấy con người làm trung tâm là một hình thức trị liệu tâm lý nhấn mạnh vào mối quan hệ giữa các cá nhân. So với các trường phái khác, nó bắt đầu từ trải nghiệm nội tâm của thân chủ và chú ý đến cảm xúc chủ quan của cá nhân.
Carl Rogers, người tiên phong trong liệu pháp lấy con người làm trung tâm, đã tạo ra lý thuyết này vào những năm 1940 và 1950 và thu hút sự chú ý rộng rãi trong cuốn sách Trị liệu lấy khách hàng làm trung tâm xuất bản năm 1951 của ông. Liệu pháp này được coi là một trong những loại trị liệu tâm lý chính, bên cạnh các trường phái lý thuyết như liệu pháp tâm động học và liệu pháp hành vi.
Sự nhấn mạnh của Rogers vào nghiên cứu thực nghiệm đã biến liệu pháp lấy con người làm trung tâm trở thành lý thuyết trị liệu dựa trên bằng chứng đầu tiên. Ông tin rằng "sự thật luôn thân thiện" và xác định lại mối quan hệ trị liệu, nhấn mạnh mối quan hệ bình đẳng giữa nhà trị liệu và khách hàng, khác với mối quan hệ độc đoán của Freud.
Rogers đề xuất sáu điều kiện cần và đủ làm cơ sở để khách hàng thay đổi phương pháp trị liệu:
Rogers tin rằng các nhà trị liệu sở hữu ba thái độ quan trọng này có thể giúp khách hàng bày tỏ cảm xúc thật của họ một cách tự do hơn, ít sợ hãi và phán xét hơn.
So với các phương pháp điều trị bằng hành vi và phân tâm học, liệu pháp của Rogers nhấn mạnh đến tính độc đáo và trải nghiệm chủ quan của con người. Các nhà hành vi chỉ trích liệu pháp lấy con người làm trung tâm là không hiệu quả vì thiếu cấu trúc, còn các nhà phân tâm học lập luận rằng các mối quan hệ mà nó mang lại đôi khi có điều kiện. Tuy nhiên, nghiên cứu cho thấy liệu pháp lấy con người làm trung tâm có thể có hiệu quả trong một số tình huống nhất định.
Khái niệm tưởng chừng đơn giản này đã gây ra những thay đổi lớn trong lĩnh vực tâm lý học, khiến nhiều người bắt đầu suy ngẫm về bản chất của “con người” trong trị liệu. Kiểu suy nghĩ này cẩn thận gạt bỏ những quan niệm truyền thống về quyền lực, tập trung trở lại vào thế giới nội tâm của khách hàng và khơi dậy một cuộc trò chuyện sâu sắc về việc khám phá bản thân và phát triển.
Với sự phát triển của tâm lý học, liệu pháp lấy con người làm trung tâm vẫn cung cấp hướng dẫn cho vô số người theo đuổi sự phát triển tâm linh. Những ý tưởng do Rogers ủng hộ vẫn có ảnh hưởng cho đến ngày nay và tiếp tục truyền cảm hứng cho các thế hệ nhà trị liệu tâm lý và chuyên gia mới khám phá chiều sâu cảm xúc và trải nghiệm của con người.
Bản chất của liệu pháp lấy cá nhân làm trung tâm là nhấn mạnh tính độc đáo của mỗi khách hàng, điều này khiến cho mọi phương pháp điều trị đều có nhiều thay đổi và khả năng.
Khi khám phá tâm lý nhân văn, chúng ta có nên xem xét lại ý nghĩa của tiềm năng con người và sự tự hiện thực hóa bản thân, đồng thời xem xét những ý tưởng này tác động như thế nào đến cuộc sống và các mối quan hệ của chúng ta không?