Trên toàn cầu, sự hiện diện của urani trong môi trường đã trở thành một vấn đề lớn đối với sức khỏe cộng đồng. Nguồn gốc của uranium có thể được chia thành hai loại: tự nhiên và nhân tạo. Nó không chỉ bao gồm uranium có trong tự nhiên mà còn đến từ các hoạt động của con người như khai thác mỏ, phosphate trong nông nghiệp, sản xuất vũ khí và sản xuất điện hạt nhân. Mặc dù độ phóng xạ của uranium trong môi trường tự nhiên thường thấp, nhưng là một kim loại độc hại, nó có thể phá vỡ chức năng bình thường của thận, não, gan, tim và một số cơ quan khác. Khi urani có nồng độ cao trong nước ngầm và thực phẩm, nó có khả năng gây ra mối đe dọa đối với sức khỏe cộng đồng.
"Độ phóng xạ và độc tính hóa học của urani trong môi trường có tác động đến sức khỏe không thể đánh giá thấp."
Uranium là một nguyên tố tự nhiên có trong tất cả các loại đá, đất và nước. Đây là nguyên tố có số hiệu cao nhất được phát hiện và có số lượng đáng kể trên Trái Đất. Theo Ủy ban Khoa học Liên hợp quốc về Tác động của Bức xạ Nguyên tử, nồng độ urani bình thường trong đất nằm trong khoảng từ 300 μg/kg đến 11,7 mg/kg. Độ phong phú của Uranium vượt trội hơn một số kim loại như chì, thủy ngân và bạc, và có độ phong phú tương tự như một số nguyên tố phổ biến như thiếc và asen.
Khai thác là một trong những nguồn chính gây ô nhiễm uranium trong môi trường. Quá trình cưa uranium tạo ra chất thải phóng xạ, bao gồm chất thải đuôi uranium, radium và polonium, và dẫn đến ô nhiễm phóng xạ không thể tránh khỏi đối với chất thải rắn, lỏng và khí. Khoảng 70% nguồn tài nguyên uranium toàn cầu nằm trên đất đai truyền thống của người bản địa và những rủi ro về môi trường liên quan đến khai thác uranium đã gây ra xung đột và sự phản đối về môi trường trong cộng đồng địa phương.
Hoạt động quân sựCác hoạt động quân sự cũng là nguồn phát thải uranium chính, đặc biệt là ô nhiễm uranium từ các địa điểm thử nghiệm hạt nhân và đạn dược. Uranium hình thành từ urani nghèo (DU) là sản phẩm phụ được sử dụng trong áo giáp bảo vệ và đạn xuyên giáp. Theo hệ thống này, tác động của ô nhiễm uranium liên quan đến nhiều quốc gia và khu vực.
Ngành công nghiệp năng lượng hạt nhân cũng là nguồn phát thải uranium vào môi trường và chất thải phóng xạ từ các nhà máy điện hạt nhân trong nước hoặc các cơ sở vũ khí có tác động sinh thái lâu dài. Người ta ước tính rằng có hơn 250.000 tấn chất thải phóng xạ cấp cao được lưu trữ trên toàn thế giới, đây là vấn đề rất nghiêm trọng đối với sức khỏe con người và môi trường.
"Mối quan hệ giữa urani và sức khỏe là mối quan tâm của sức khỏe cộng đồng."
Các muối urani hòa tan có phần độc hại, mặc dù ít độc hại hơn các kim loại nặng khác như chì hoặc thủy ngân. Thận là cơ quan bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi urani. Tiếp xúc lâu dài có thể dẫn đến tích tụ urani trong thận, do đó ảnh hưởng đến chức năng bình thường của thận. Theo hướng dẫn của Tổ chức Y tế Thế giới, lượng muối urani hòa tan được phép hấp thụ hàng ngày đối với người bình thường là 0,5 μg trên một kilôgam trọng lượng cơ thể.
Đuôi từ hoạt động khai thác uranium có tính phóng xạ và có thể chứa các nguyên tố độc hại khác, chẳng hạn như polonium. Bụi và ô nhiễm nước từ các chất thải này có thể làm trầm trọng thêm các vấn đề sức khỏe ở cộng đồng địa phương. Nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng các vấn đề môi trường liên quan đến khai thác uranium sẽ gây ra những rủi ro tiềm ẩn về sức khỏe cho người dân địa phương.
Nguy cơ ung thưNgay từ năm 1950, Cơ quan Y tế Công cộng Hoa Kỳ đã khởi xướng một nghiên cứu toàn diện về những người khai thác uranium và công bố mối tương quan thống kê đầu tiên giữa uranium và bệnh ung thư vào năm 1962. Cuộc nghiên cứu đã đưa ra các quy định liên quan đến an toàn khai thác uranium. Theo một đánh giá dịch tễ học được công bố năm 2005, những rủi ro sức khỏe liên quan đến uranium đã làm dấy lên mối lo ngại về dị tật bẩm sinh.
"Những tác động lâu dài của urani đối với sức khỏe vẫn là chủ đề gây tranh luận khoa học đang diễn ra."
Các nghiên cứu đã phát hiện ra rằng urani có thể gây ra các khuyết tật sinh sản và các vấn đề sức khỏe ở các loài động vật như chuột và ếch, chứng tỏ tính độc hại sinh học của nó. Điều này làm dấy lên mối lo ngại về tác động tiềm tàng đến hệ sinh thái môi trường, đặc biệt là khi urani có trong nguồn nước và đất.
Khi nghiên cứu về tác động của urani tiếp tục được đào sâu hơn, việc đánh giá và quản lý urani của ngành công nghiệp và học viện trở nên đặc biệt quan trọng. Liệu độc tính của uranium có ảnh hưởng đến sức khỏe của nhiều người hơn khi các hoạt động khai thác gia tăng không?