Tiểu bang Illinois, trước đây là một phần của Tân Pháp, đã bị Pháp, Tây Ban Nha và Anh tranh chấp. Vùng đất rộng lớn này không chỉ là nơi cạnh tranh giữa những người thực dân mà còn là khu vực độc đáo pha trộn giữa các nền văn hóa Pháp, Ấn Độ và Tây Ban Nha. Bài viết này sẽ khám phá lịch sử của Tiểu bang Illinois và phân tích quá trình nơi này dần dần phát triển từ một lãnh thổ của Pháp thành một phần của Hoa Kỳ ngày nay.
Vào thế kỷ 17, Pháp bắt đầu khám phá và xâm chiếm những vùng đất rộng lớn dọc theo sông Mississippi và Illinois để mở rộng ảnh hưởng của mình ở Bắc Mỹ. Theo ghi chép lịch sử, chuyến thám hiểm của Louis Joly và Jacques Marquette năm 1673 đã tập trung vào khu vực này, bắt đầu tuyên bố chính thức của Pháp đối với khu vực này.
Illinois lấy tên theo Liên minh miền Nam Illinois, một tập thể các quốc gia Algonquin có quan hệ họ hàng.
Với sự xâm chiếm của người Pháp, các khu định cư lớn bắt đầu hình thành ở Tiểu bang Illinois, bao gồm Cahokia, Kaskakia và St. Genevieve. Những nơi này không chỉ trở thành trung tâm thương mại mà còn dần phát triển thành trọng tâm quản lý của người Pháp.
Sau khi Chiến tranh Pháp và người da đỏ 1754-1763 kết thúc, thất bại của Pháp đã dẫn đến việc chuyển giao hầu hết Lãnh thổ Illinois ở phía đông Sông Mississippi cho Anh, trong khi phía tây được nhượng cho Tây Ban Nha. Sự thay đổi này cho phép Tiểu bang Illinois mở rộng thêm về phía nam và tiếp tục phát triển dưới sự cai trị của Tây Ban Nha.
Tây Ban Nha tuyên bố khu vực này là một phần của tỉnh Mexico và thiết lập một hệ thống quản lý có trụ sở tại St. Louis vào năm 1769.
Dưới sự cai trị của Tây Ban Nha, xã hội nông nghiệp và thương mại bắt đầu phát triển, và nhiều cư dân Pháp đã băng qua sông Mississippi để tìm kiếm không gian sống mới do sự kiểm soát của người Anh. Điều này đã giúp Illinois hình thành nên cấu trúc xã hội độc đáo của mình trong một môi trường luôn thay đổi.
Khi Chiến tranh Cách mạng Hoa Kỳ nổ ra, quân đội của George Rogers Clark bắt đầu tấn công nước Anh với ý định chiếm lấy vùng đất từng thuộc về Pháp này. Cuối cùng, khu vực này trở thành một phần của Hoa Kỳ vào năm 1783 và được mở rộng hơn nữa vào năm 1803 với việc mua lại Louisiana.
Năm 1784, Virginia từ bỏ yêu sách của mình đối với khu vực này, sau đó khu vực này được sáp nhập vào Lãnh thổ Tây Bắc của Hoa Kỳ.
Sau đó, tên gọi và lãnh thổ của Tiểu bang Illinois được chính thức thành lập, hình thành nên Lãnh thổ Illinois từ năm 1809 đến năm 1818, và gia nhập Liên bang vào năm 1818 với tên gọi Tiểu bang Illinois.
Ranh giới của Tiểu bang Illinois thay đổi theo thời gian, ban đầu bao quanh phần đất mà ngày nay là Hoa Kỳ. Bản đồ cho thấy vùng đất này đã được xác định nhiều lần trong thời kỳ thuộc địa của Pháp và bao gồm một khu vực rộng lớn trải dài qua sông Mississippi và vào tới khu vực Rocky Mountain.
Cuộc thám hiểm của người Pháp bắt đầu vào đầu thế kỷ 17 và tiếp tục với việc thành lập một số thị trấn và khu định cư. Hầu hết các khu định cư này tập trung dọc theo sông Mississippi và Illinois, và theo thời gian, chúng dần dần hình thành nên các khu định cư chính của Tiểu bang Illinois.
Những người định cư đầu tiên thích cùng nhau xây dựng trang trại và thực hành canh tác cộng đồng, trái ngược với mô hình trang trại độc lập thường thấy ở những vùng khác của Pháp.
Ngoài ra, theo thời gian, cơ cấu kinh tế của Illinois cũng dần đa dạng hóa, đặc biệt là trong nông nghiệp và thương mại.
Phần kết luậnLịch sử của Tiểu bang Illinois cho thấy nhiều quốc gia đã cạnh tranh và gây ảnh hưởng đến cùng một vùng đất. Từ cuộc thám hiểm đầu tiên của người Pháp đến sự cai trị của Tây Ban Nha, và cuối cùng là trở thành một phần của Hoa Kỳ, tất cả những thay đổi này đã lấp đầy vùng đất này bằng màu sắc lịch sử và sự hòa nhập văn hóa, nhưng chúng cũng đặt ra nhiều câu hỏi đáng để chúng ta suy nghĩ sâu sắc: Trong lịch sử Trong dòng chảy đó, sự hội nhập văn hóa và xung đột giữa các quốc gia định hình xã hội và bản sắc của chúng ta ngày nay như thế nào?