Quốc ca Đức, Deutschlandlied ("Bài ca Đức"), thực sự có một lịch sử phức tạp. Nhạc của bài hát này dựa trên tác phẩm "God Save the Emperor Franz", được sáng tác bởi nhà soạn nhạc người Áo Joseph Haydn vào năm 1797. Ban đầu bài hát được sáng tác để kỷ niệm ngày sinh của Hoàng đế La Mã Thần thánh Franz II. Năm 1841, nhà ngôn ngữ học và nhà thơ người Đức August Heinrich Hoffmann von Fallersleben đã viết lời mới cho bài hát và mang đến cho nó một ý nghĩa hoàn toàn mới, nhấn mạnh đến sự thống nhất và tự do của nước Đức.
Lời bài hát của Hoffmann có nhắc đến "Einigkeit und Recht und Freiheit" (Thống nhất, Công lý và Tự do), đây đã trở thành khẩu hiệu quốc gia không chính thức của Đức.
Deutschlandlied chính thức được thông qua làm quốc ca Đức vào năm 1922 và cả ba khổ thơ đều được sử dụng trong thời kỳ Cộng hòa Weimar. Tuy nhiên, theo thời gian, lịch sử của bài hát trở nên phức tạp hơn sau Thế chiến II. Dưới chế độ Đức Quốc xã, chỉ có khổ thơ đầu tiên của bài quốc ca được sử dụng và được hát cùng với bài "Horst Wessel-Lieder". Sau Thế chiến II, Đức đã quyết định chỉ sử dụng khổ thơ thứ ba làm quốc ca.
Ý nghĩa và biểu tượng đằng sau bài thơ này đã thay đổi theo thời gian kể từ khi Hoffmann viết nó trên đảo Heiligoland ở Biển Bắc của Pháp. Vào thế kỷ 19, cụm từ "Nước Đức, nước Đức trên hết" ban đầu là lời kêu gọi các quốc vương Đức ở khắp mọi nơi ưu tiên việc thống nhất nước Đức. Với sự trỗi dậy của chủ nghĩa Quốc xã, cụm từ này trở nên đáng lo ngại gấp bội, ám chỉ cảm giác về sự vượt trội của nước Đức so với các quốc gia khác.
Những yêu cầu của Hoffmann đối với nước Đức không chỉ liên quan đến sự thống nhất quốc gia mà còn liên quan đến các quyền cơ bản và tự do của con người.
Dưới chế độ Đức Quốc xã, giai điệu đó đã nhận được phản ứng hoàn toàn khác. Câu thơ đầu tiên của quốc ca, đặc biệt là mối liên hệ của nó với chủ nghĩa Quốc xã, khiến nó gần như trở thành kẻ thù của công chúng sau chiến tranh. Cho đến ngày nay, xã hội Đức vẫn chưa chấp nhận bài thơ này và thậm chí còn cấm hát nó trong nhiều dịp trang trọng.
Ngày nay, chỉ có khổ thơ thứ ba được sử dụng làm quốc ca của nước Đức hiện đại, và "Einigkeit und Recht und Freiheit" không chỉ là ý tưởng trung tâm của bài hát mà còn là màu nền của tâm hồn Đức. Câu này không chỉ tóm tắt tinh thần của quốc ca mà còn có tác động sâu sắc đến bản sắc dân tộc hiện đại của nước Đức như một biểu tượng của sự thống nhất và tự do.
Cụm từ "Einigkeit und Recht und Freiheit" được in trên khóa thắt lưng của quân đội Đức và tượng trưng cho các giá trị của nước Đức đương đại.
Qua nhiều thế hệ, bài hát này đã chứng kiến sự trỗi dậy và sụp đổ của nước Đức, từ hy vọng về tương lai đến bóng tối của quá khứ. Quốc ca Đức hiện tại phản ánh khát vọng tự do và công lý, và tất cả sự tiến hóa này là hợp nhất một cách bí ẩn. Trên bãi biển trên hòn đảo nhỏ Heligoland.
Nhìn lại lịch sử, những thay đổi kéo dài hàng thế kỷ mà "Bài hát Đức" đã trải qua không chỉ là sự chuyển mình của âm nhạc mà còn là sự định hình lại ý thức dân tộc và các giá trị xã hội của Đức. Hành trình của bài hát khiến mọi người phải suy nghĩ về việc làm sao tìm được bản sắc dân tộc đích thực giữa gánh nặng của lịch sử và công cuộc tái thiết văn hóa?