Vị giác là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta. Nó không chỉ cho phép chúng ta thưởng thức đồ ăn mà còn đóng một vai trò quan trọng trong sự sống còn của chúng ta. Vị giác trên lưỡi không chỉ là cơ quan cảm nhận vị giác; chúng thực sự là những cấu trúc sinh học phức tạp cho phép chúng ta phân biệt các thành phần khác nhau trong thực phẩm. Theo nghiên cứu khoa học, có khoảng 2.000 đến 5.000 nụ vị giác trên lưỡi con người. Mỗi nụ vị giác chứa từ 50 đến 100 tế bào cảm nhận vị giác và tổng số lượng có thể lên tới hàng trăm nghìn.
"Vị giác cho phép động vật phân biệt giữa thực phẩm an toàn và có hại cũng như đánh giá giá trị dinh dưỡng của các loại thực phẩm khác nhau."
Vị giác chủ yếu tập trung ở mặt trên, hai bên lưỡi và các bộ phận khác của miệng, tùy theo hình dạng có thể chia thành nhiều loại thành nhiều loại, một số loại không chứa tế bào vị giác nhưng đảm nhiệm các nhiệm vụ cảm giác khác . Điều này cho thấy sự đa dạng và ảnh hưởng của khẩu vị trong việc giúp chúng ta lựa chọn thực phẩm tốt hơn.
Một trong những chức năng chính của hệ thống vị giác là cảm nhận 5 vị cơ bản: ngọt, chua, mặn, đắng và umami. Những hương vị cơ bản này không chỉ nâng cao trải nghiệm vị giác của chúng ta mà còn có tác động sâu sắc đến việc lựa chọn chế độ ăn uống. Ví dụ, vị ngọt thường gắn liền với những thực phẩm giàu năng lượng nên con người vốn thích đồ ngọt hơn. Vị đắng là một cơ chế bảo vệ tự nhiên, cảnh báo chúng ta tránh xa những chất độc có thể có.
"Vị ngọt, vị umami và vị đắng được cảm nhận bởi các phân tử khác nhau liên kết với các thụ thể kết hợp với protein G trong tế bào vị giác."
Đầu tiên, hãy nói về độ ngọt. Hương vị này chủ yếu được tạo ra bởi đường hoặc chất tăng cường giống như đường. Nhận thức về vị ngọt của con người được hưởng lợi từ việc kích hoạt ít nhất hai cơ quan thụ cảm vị ngọt khác nhau. Bộ não của chúng ta cần những tín hiệu này để nhận biết và tận hưởng sự hiện diện của vị ngọt. Vị chua chủ yếu được gây ra bởi các hợp chất có tính axit, chẳng hạn như axit xitric và axit axetic, có thể gây ra những thay đổi tiềm ẩn sau khi đi vào tế bào vị giác, từ đó tạo ra cảm nhận về vị giác.
Cảm nhận về vị mặn cũng thể hiện những đặc tính độc đáo, đó là vị giác này kích thích vị giác của chúng ta phân biệt các loại thực phẩm có độ mặn khác nhau. So với các vị khác, nhận thức về vị mặn thường xuất phát từ việc hấp thụ natri, chất cần thiết cho hầu hết các sinh vật sống vì chúng hỗ trợ cân bằng nước và điện giải trong cơ thể.
"Nhiều hợp chất đắng tự nhiên được coi là độc hại và có thể gửi tín hiệu cảnh báo ở nồng độ thấp."
Vị đắng là một trong những vị nhạy cảm nhất của con người. Nhiều người cảm thấy vị đắng chủ yếu là do bản năng không thích ăn thực vật hoặc thực phẩm có chứa chất độc tiềm ẩn. Điều này đã đóng một vai trò quan trọng trong quá trình tiến hóa, cho phép con người lựa chọn thực phẩm an toàn hơn mà không bị độc tố phá hủy. Uống một tách cà phê đắng hay chọn một món ăn đắng, nghiên cứu lâm sàng cũng cho thấy đây chính là sự thích nghi và chấp nhận vị đắng của con người.
Umami, có nguồn gốc từ axit amin L-glutamic acid, đóng một vai trò quan trọng trong văn hóa ẩm thực Đông Á. Hương vị này không chỉ làm tăng cảm giác ngon miệng của món ăn mà còn ảnh hưởng lớn đến việc chế biến và nêm gia vị. Mặc dù vị umami được hiểu khác nhau ở nhiều nền văn hóa, nhưng điểm chung của chúng là tác dụng kích thích sự thèm ăn của nó.
"Hương vị, mùi và kết cấu của thực phẩm cùng ảnh hưởng đến nhận thức chung của chúng ta về thực phẩm."
Tuy nhiên, hương vị không tồn tại một cách biệt lập. Nó được đan xen với mùi và xúc giác (chẳng hạn như độ hạt, nhiệt độ, v.v.) để đóng vai trò lớn hơn. Điều này có nghĩa là hương vị của hầu hết mọi món ăn chúng ta ăn là một trải nghiệm đa giác quan. Điều này cũng giải thích tại sao ngay cả cùng một loại thực phẩm lại có hương vị hoàn toàn khác nhau trong các tình huống khác nhau.
Khi chúng ta già đi, khả năng cảm nhận vị giác của chúng ta sẽ giảm dần, nguyên nhân là do số lượng nụ vị giác trên lưỡi giảm đi và lượng nước bọt tiết ra cũng giảm đi. Ngoài ra, một số người còn gặp phải chứng loạn vị giác, rối loạn nhận thức vị giác làm che khuất mùi vị của thức ăn. Các sinh vật khác nhau cũng có khả năng nhận biết mùi vị khác nhau. Ví dụ, một số con chuột có thể cảm nhận được tinh bột, trong khi mèo hoàn toàn không có khả năng cảm nhận được vị ngọt, điều này cho thấy khả năng thích ứng tiến hóa và sự đa dạng sinh học của vị giác.
Nếu hương vị có thể giúp chúng ta phân biệt chất lượng và dinh dưỡng của thực phẩm thì chúng ta có thể thu được những hiểu biết sâu sắc nào khác từ nó?