Phân bổ quyền lực trong quan hệ quốc tế: Làm thế nào để định nghĩa sự phân cực?

Tính phân cực là một khái niệm quan trọng khi thảo luận về cấu trúc quyền lực trong quan hệ quốc tế. Nó phản ánh sự phân bổ quyền lực trong hệ thống quốc tế tại một thời điểm cụ thể. Các học giả chia tính chất phân cực của hệ thống quốc tế thành ba loại: hệ thống đơn cực, hệ thống lưỡng cực và hệ thống đa cực, mỗi loại đại diện cho một số lượng trung tâm quyền lực khác nhau. Cơ sở của sự phân chia này nằm ở sự phân bổ quyền lực và ảnh hưởng của các quốc gia trên quy mô khu vực hoặc toàn cầu.

Chiến tranh Lạnh được coi rộng rãi là lưỡng cực, vì Hoa Kỳ và Liên Xô đã trở thành hai siêu cường của thế giới. Với sự kết thúc của Chiến tranh Lạnh, thế giới bước vào kỷ nguyên đơn cực, với Hoa Kỳ trở thành siêu cường duy nhất trong Những năm 1990 và 2000: siêu cường.

Tuy nhiên, vẫn còn nhiều tranh cãi giữa các học giả về định nghĩa về tính phân cực trong hệ thống quốc tế hiện tại. Các nhà khoa học chính trị vẫn chưa đạt được sự đồng thuận về câu hỏi: Cực nào có khả năng tạo ra môi trường chính trị quốc tế ổn định và hòa bình nhất?

Đơn cực

Đơn cực là tình huống trong đó một quốc gia nắm giữ quyền lực tuyệt đối mà không có đối thủ cạnh tranh nào khác. Theo William Wolfors, "Trong một hệ thống đơn cực, không thể có sự kiểm tra và cân bằng". Một quốc gia đơn cực khác với một đế chế hay bá quyền, có thể kiểm soát hành vi của tất cả các quốc gia khác.

Nhiều nhà tư tưởng đã dự đoán sự thống trị của Mỹ sẽ kéo dài đến sau thế kỷ 20, bao gồm William Gladstone và Michel Chevalier.

Quyền tối cao của người Mỹ

Kể từ khi Chiến tranh thế giới thứ II kết thúc, nhiều học giả đã lập luận rằng Hoa Kỳ đã thiết lập một trật tự quốc tế tiếp tục duy trì sự thống trị của mình. Sự cân bằng quyền lực mà những người theo chủ nghĩa hiện thực dự đoán đã không thành hiện thực vì Hoa Kỳ đã áp dụng cách tiếp cận kiềm chế chiến lược, khiến các quốc gia yếu hơn cảm thấy sẵn sàng hợp tác thay vì nhu cầu thống trị. Theo phân tích của John Eikenberry, sự kiềm chế chiến lược của Mỹ đã tạo cơ hội cho các quốc gia yếu hơn tham gia vào trật tự thế giới sau chiến tranh, qua đó hạn chế cơ hội khai thác toàn bộ lợi thế sức mạnh của Hoa Kỳ.

Eikenberry chỉ ra rằng quyền bá chủ của Hoa Kỳ là miễn cưỡng, công khai và được thể chế hóa cao độ, điều này khiến các quốc gia khác dễ dàng chấp nhận trật tự hậu chiến này.

Tranh cãi hiện tại

Các học giả đã tham gia vào những cuộc thảo luận sôi nổi về việc liệu trật tự quốc tế vào năm 2024 sẽ là đơn cực, lưỡng cực hay đa cực. Michael Beckley tin rằng sự thống trị của Hoa Kỳ đang bị đánh giá thấp nghiêm trọng vì nhiều chỉ số sức mạnh không tính đến đầy đủ các yếu tố như GDP bình quân đầu người. Barry Posen cho biết đơn cực đang suy yếu và thế giới đang tiến tới đa cực.

Vào năm 2022, William Wolfors tin rằng hệ thống quốc tế không chuyển sang lưỡng cực hay đa cực, cho thấy tính phân cực dường như không còn quan trọng trong hệ thống quốc tế hiện tại.

Tác động của xung đột và hợp tác

Các học giả tiếp tục tranh luận về tính bền vững của đơn cực và bản chất hòa bình của nó. Wolfors lập luận rằng đơn cực làm giảm khả năng cạnh tranh bá quyền và chính trị cân bằng quyền lực giữa các cường quốc, do đó làm giảm khả năng xảy ra các cuộc chiến tranh lớn. Một số học giả khác cũng chỉ trích, cho rằng nếu không có sự kiểm tra và cân bằng, Hoa Kỳ có thể lạm dụng quyền lực quốc tế và gây ra bất ổn.

Theo Kara Nuerlov, thế đơn cực của Hoa Kỳ là ổn định và bền vững vì có nhiều yếu tố góp phần vào sự thống trị của nước này, bao gồm cả vị thế đồng đô la là đồng tiền dự trữ chính của thế giới.

Lưỡng cực so với Đa cực

Lưỡng cực là khi có hai quốc gia thống trị. Trong hệ thống lưỡng cực, các phạm vi ảnh hưởng và hệ thống liên minh thường hình thành xung quanh mỗi cực. Chiến tranh Lạnh là ví dụ điển hình nhất của tình trạng lưỡng cực. Ngược lại, đa cực là khi nhiều quốc gia có quyền lực tương tự nhau. Godel của Canada, Thế chiến II và trật tự quốc tế hậu Chiến tranh Lạnh đều là ví dụ về cấu trúc đa cực.

Nhiều người theo chủ nghĩa hiện thực cổ điển tin rằng một hệ thống đa cực nhất thiết ổn định hơn hệ thống lưỡng cực vì các cường quốc có thể giành được quyền lực thông qua các liên minh và các cuộc chiến tranh quy mô nhỏ.

Đo lường mức độ tập trung quyền lực

Mức độ tập trung quyền lực có thể được tính toán bằng công thức tập trung hệ thống "Mối quan hệ chiến tranh". Mặc dù công thức này có thể cung cấp quan sát sơ bộ, nhưng trong môi trường quốc tế độc lập phức tạp hiện nay, vẫn cần phải suy nghĩ thêm về cách diễn giải những dữ liệu này.

Theo tính toán, khi kết quả cuối cùng gần bằng 0 thì có nghĩa là phân bố công suất tương đối cân bằng; khi gần bằng 1 thì có nghĩa là công suất tập trung cao.

Làm thế nào để hiểu được sự phân bổ quyền lực trong chính trị toàn cầu hiện nay? Đặc biệt trong môi trường quốc tế luôn thay đổi, việc phân tích sự phân cực có ý nghĩa gì đối với hòa bình và xung đột trong tương lai?

Trending Knowledge

Bí mật của bá quyền Mỹ: Tại sao các nước yếu sợ thách thức họ?
Trong bối cảnh quan hệ quốc tế ngày nay, nhiều quốc gia phản ứng với quyền bá chủ của Hoa Kỳ theo những cách khác nhau.Tuy nhiên, nhiều quốc gia nhỏ chọn giữ im lặng.Sau khi đan xen các yếu tố khác n
Sức hấp dẫn của thế giới đơn cực: Làm thế nào Hoa Kỳ trở thành siêu cường duy nhất?
Trong quan hệ quốc tế, tính phân cực đề cập đến cách phân bổ quyền lực trong hệ thống quốc tế tại một thời điểm nhất định. Kể từ khi Chiến tranh Lạnh kết thúc, các nhà lý thuyết và nhà khoa học chính
Thế giới kép trong Chiến tranh Lạnh: Hoa Kỳ và Liên Xô đã ảnh hưởng đến tình hình toàn cầu như thế nào?
Quan hệ quốc tế trong Chiến tranh Lạnh thể hiện một cấu trúc kép rõ rệt, một thời kỳ được đặc trưng bởi sự tồn tại của Hoa Kỳ và Liên Xô với tư cách là hai siêu cường toàn cầu. Thời gian trôi qua, mô

Responses