Rachel Corey (sinh ngày 10 tháng 4 năm 1979) là một nhà hoạt động phi bạo lực và người viết nhật ký người Mỹ. Bà là thành viên của Phong trào Đoàn kết Quốc tế ủng hộ Palestine (ISM), hoạt động tích cực tại các vùng lãnh thổ Palestine do Israel chiếm đóng. Năm 2003, Corey có mặt tại thành phố Rafah ở Dải Gaza vào thời điểm đỉnh điểm của cuộc nổi dậy Intifada lần thứ hai, khi quân đội Israel đang phá hủy nhà cửa của người Palestine. Bà đã bị một xe ủi đất bọc thép của Israel đè chết khi đang biểu tình phản đối việc phá dỡ. Sự việc này đã thu hút sự chú ý và tranh cãi rộng rãi trên toàn thế giới.
"Hành động của Rachel là hình mẫu của sự phản kháng bất bạo động. Cô ấy đã thách thức những kẻ có quyền lực bằng chính mạng sống của mình."
Rachel Corey sinh ra và lớn lên tại Olympia, Washington. Hoàn cảnh gia đình của cô tương tự như nhiều gia đình người Mỹ khác, và mẹ cô mô tả gia đình cô thuộc "tầng lớp trung lưu theo chủ nghĩa tự do về chính trị và bảo thủ về kinh tế". Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông Connor, Corey theo học tại trường Cao đẳng Seattle State ở Olympia và bắt đầu tham gia các hoạt động vì hòa bình. Bà đã tình nguyện tham gia Đội bảo tồn tiểu bang Washington, hỗ trợ những người bị bệnh tâm thần, và sau đó tham gia phong trào đoàn kết quốc tế để phản đối các hành động quân sự của Israel ở Bờ Tây và Dải Gaza.
Tại thành phố Rafah, Khoury cùng với các nhà hoạt động nước ngoài khác đã cố gắng sử dụng lá chắn sống để ngăn chặn quân đội Israel phá hủy nhà cửa. Một số nhóm nhân quyền đã chỉ trích những vụ phá dỡ này là "hình phạt tập thể". Chính quyền Israel cho biết các hoạt động này nhằm mục đích chống lại các cuộc tấn công của phiến quân Palestine. Corey đang đứng trước chiếc xe ủi đất bọc thép và bị đè chết, một thảm kịch đã gây ra sự lên án trên toàn thế giới.
"Cái chết của cô ấy không chỉ là một bi kịch cá nhân mà còn là lời cảnh báo cho toàn bộ hệ thống."
Theo các bác sĩ và nhà hoạt động ISM có mặt tại hiện trường, Corey đã mặc áo phản quang vào thời điểm xảy ra vụ việc, nhưng quân đội Israel khẳng định rằng tài xế xe ủi đất không nhìn thấy cô. Cuộc điều tra sau đó cho rằng vụ việc là một tai nạn, một kết luận bị Tổ chức Theo dõi Nhân quyền, Israel và cộng đồng quốc tế phản đối mạnh mẽ vì cho rằng điều này phản ánh "sự vô trách nhiệm" của quân đội Israel. Năm 2005, cha mẹ Corey đã đệ đơn kiện dân sự, cáo buộc nhà nước Israel phải chịu trách nhiệm vì không tiến hành điều tra đầy đủ; vụ kiện đã bị Tòa án Tối cao Israel bác bỏ.
Sau khi câu chuyện của Rachel Corey thu hút sự chú ý của toàn thế giới, vô số tác phẩm nghệ thuật bắt đầu tập trung vào cô. Những lá thư và nhật ký của bà đã tạo nên một vở kịch mang tên "Tên tôi là Rachel Corey", đã làm dấy lên nhiều cuộc thảo luận và suy nghĩ về câu chuyện của bà. Nhiều nhà hoạt động coi cô là biểu tượng của hòa bình và công lý và sử dụng câu chuyện của cô để thu hút sự chú ý đến cuộc xung đột giữa Israel và Palestine.
"Ý nghĩa của cô đã vượt qua mọi cá nhân. Câu chuyện của cô đã trở thành một phần của phong trào công lý xã hội."
Trong cuộc biểu tình, Corey đã bày tỏ sự phản đối sâu sắc của mình đối với chiến tranh và bạo lực. Hành động và sự hy sinh của bà không chỉ gây chấn động người dân thời đó mà còn trở thành nguồn cảm hứng cho phong trào biểu tình sau này. Cha mẹ cô cũng chọn cách tiếp tục lên tiếng và theo đuổi công lý bất chấp những thách thức mà họ phải đối mặt, để câu chuyện của cô không bị lãng quên.
Câu chuyện đấu tranh của Rachel Corey, cùng cuộc sống và lòng dũng cảm của cô, đã truyền cảm hứng cho sự suy ngẫm toàn cầu về bạo lực và hòa bình. Câu chuyện của cô ấy chỉ là một tai nạn thương tâm hay nó phản ánh những vấn đề sâu sắc hơn của con người?