Cây sồi (Fagus grandifolia) đang mắc phải một căn bệnh chết người có tên là bệnh vỏ cây sồi. Nó gây ra tỷ lệ chết và khuyết tật đáng kể ở cây sồi ở miền đông Hoa Kỳ, Canada và Châu Âu. Nguồn gốc của bệnh nằm ở hai loài gây hại chính và nấm, chúng cùng nhau gây ra mối đe dọa chết người.
Nguyên nhân gây bệnh vỏ cây sồi có thể bắt nguồn từ âm mưu bên dưới vỏ cây, liên quan đến mối quan hệ phức tạp giữa cây sồi, côn trùng săn mồi và nấm gây bệnh.
Theo nghiên cứu hiện nay, nguyên nhân gây ra căn bệnh này nằm ở 2 loại sâu hại chính là giun sáp (Cryptococcus fagisuga) và Xylococcus betulae và 2 loại nấm là Neonectria faginata và Neonectria ditissima. Sự xâm nhập của những loài gây hại này làm hư hại vỏ cây, tạo điều kiện cho nấm xâm nhập vào cây và gây tổn thương lâu dài.
Bệnh vỏ cây sồi cần có hai thành phần chính là côn trùng và nấm. Giun sáp đặc biệt ký sinh trên cây sồi và tạo thành những tấm chăn trắng trên thân và cành. Những tấm chăn này thực chất là tập hợp của những loài côn trùng này.
Bộ phận phá hoại của loài sâu này xâm nhập sâu vào vỏ cây, gây tổn thương lâu dài và tạo điều kiện cho nấm xâm nhập.
Ngoài ra, khi vỏ cây bị các loài côn trùng này tấn công, nấm Neonectria lợi dụng những vết thương này để lây nhiễm, cuối cùng gây ra những vết thương, tổn thương nhìn thấy được trên bề mặt cây. Quá trình như vậy cuối cùng sẽ dẫn đến cái chết của cây.
Ghi chép đầu tiên về bệnh vỏ cây sồi ở châu Âu có từ năm 1849, trong khi các ghi chép liên quan ở Bắc Mỹ xuất hiện vào năm 1890. Ban đầu người ta cho rằng nguyên nhân là do nhiễm giun sáp và phải đến năm 1914, nấm Neonectria mới được cho là có liên quan đến căn bệnh này.
Sau nhiều năm lây lan, căn bệnh này được phát hiện lần đầu tiên ở Massachusetts vào năm 1929 và sau đó nhanh chóng lan rộng về phía nam và phía tây.
Đến năm 2004, căn bệnh này đã lan tới Michigan và miền Tây Bắc Carolina.
Triệu chứng của bệnh vỏ cây sồi bao gồm lớp phủ màu trắng trên thân cây, thoát ra chất lỏng màu nâu đỏ, lá chét thưa thớt và màu vàng của lá. Cây bị nhiễm bệnh sẽ phát triển các vết nứt trên vỏ, thối rữa và cành rắn.
Chiến lược quản lý hiệu quả bao gồm cấm vận chuyển các cây ươm, gỗ, v.v. có thể mang sâu bệnh.
Ngoài ra, mức độ nghiêm trọng của bệnh có thể giảm đến một mức độ nhất định bằng cách sử dụng các côn trùng săn mồi như bọ rùa hoặc nấm ký sinh nhắm vào nấm Neonectria. Tuy nhiên, chi phí cho việc kiểm soát căn bệnh này trong môi trường rừng là rất cao nên hoạt động săn bắt kịp thời cũng cần thiết để giảm thiệt hại kinh tế.
Theo nghiên cứu gần đây, khoảng 1% đến 5% số cây sồi có thể cho thấy khả năng kháng bệnh vỏ cây sồi, tùy theo vùng miền. Trong việc quản lý cây trong tương lai, cách sử dụng hiệu quả những loài cây kháng bệnh này sẽ trở thành chìa khóa để ngăn ngừa và kiểm soát hiệu quả bệnh vỏ cây sồi.
Đối mặt với cuộc chiến với nấm và côn trùng, liệu cây sồi có thể tìm ra cơ chế chống virus cho riêng mình?
Vấn đề này không chỉ liên quan đến sự sống còn của cây cối mà còn là bài kiểm tra sự cân bằng sinh thái. Chúng ta nên làm thế nào để ứng phó hiệu quả với thách thức này và bảo vệ tài nguyên rừng?