Lịch sử của bệnh tâm thần đã có từ hàng ngàn năm trước, khi những lời giải thích phần lớn chịu ảnh hưởng bởi niềm tin tôn giáo và mê tín dị đoan. Sự hiểu biết của người xưa về bệnh tâm thần thường liên quan đến việc bị quỷ ám, hoạt động của ma quỷ và sự hành hạ của quỷ dữ. Vào thời kỳ chưa biết đó, người ta tin rằng các tình trạng tâm lý là kết quả trực tiếp của những tác động siêu nhiên, một quan điểm vẫn phổ biến cho đến tận thế kỷ 16 và thế kỷ 17.
"Sức khỏe tâm thần là một tình trạng chưa được nghiên cứu kỹ lưỡng và chỉ có những lời giải thích bí ẩn mới được sử dụng để gói gọn mọi thứ."
Tuy nhiên, bác sĩ người Hy Lạp Hippocrates là người đầu tiên thách thức huyền thoại này. Ông cho rằng bệnh tâm thần không phải do bị ma quỷ nhập vào mà có nguyên nhân tự nhiên. Ông tin rằng các triệu chứng của bệnh tâm thần bắt nguồn từ bệnh ở não và nghi ngờ rằng những trạng thái tinh thần rối loạn này là do mất cân bằng chất lỏng trong cơ thể. Ông chia các chất lỏng này thành bốn loại: máu, mật đen, mật vàng và đờm, một lý thuyết đã trở thành cơ sở cho các lý thuyết về mất cân bằng hóa học sau này.
Một triết gia khác vào thời đó là Plato, lập luận rằng tâm trí, cơ thể và tâm hồn tương tác với nhau, và một khi sự cân bằng này bị phá vỡ, nó sẽ gây ra đau đớn và rối loạn cho cá nhân. Ý tưởng này vẫn thống trị trong nhiều thế kỷ cho đến khi nó bị thách thức vào thế kỷ XVII.
Sự gia tăng của các bệnh viện tâm thần"Sự hài hòa của trí óc, cơ thể và tâm hồn là nền tảng của sức khỏe cá nhân."
Theo dòng lịch sử, việc mở các bệnh viện tâm thần đã đánh dấu sự thay đổi quan trọng trong nhận thức của nhân loại về bệnh tâm thần. Trong thế kỷ 16 và 17, các bệnh viện tâm thần dần được thành lập như những nơi điều trị cho những bệnh nhân có vấn đề về sức khỏe. Việc thành lập các cơ sở này cho phép thử nghiệm các kỹ thuật giam giữ và hạn chế trên bệnh nhân, mở đường cho sự phát triển của các bệnh viện tâm thần trong tương lai.
Sự xuất hiện của phân tâm họcPhân tâm học trong lịch sử hiện đại được khởi xướng bởi Freud, người đã đề xuất phương pháp điều trị bệnh tâm thần thông qua đối thoại giữa bệnh nhân và nhà phân tâm học. Quan điểm của ông tập trung vào trải nghiệm cá nhân và khám phá nỗ lực của con người trong việc khám phá thế giới và cuộc sống.
Tâm thần học là một lĩnh vực nghiên cứu tích hợp nhiều chuyên ngành bao gồm tâm lý học lâm sàng, tâm lý học bất thường, tâm lý học xã hội, tâm lý học phát triển và tâm lý học thần kinh. Lĩnh vực này cung cấp góc nhìn đa dạng về sức khỏe tâm thần và tìm hiểu bệnh tâm thần từ nhiều bối cảnh học thuật khác nhau.
"Bệnh tâm thần không chỉ là vấn đề cá nhân mà còn là hậu quả về mặt xã hội, văn hóa và sinh học."
Rối loạn tâm thần không được xác định bởi một triệu chứng duy nhất mà bởi một nhóm các đặc điểm. Vào thời điểm chẩn đoán, những triệu chứng này không chỉ đơn thuần là phản ứng tự nhiên trước căng thẳng hay mất mát nói chung. Các rối loạn sức khỏe tâm thần phổ biến bao gồm trầm cảm, rối loạn lo âu tổng quát, rối loạn hoảng sợ, rối loạn lo âu xã hội và rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
"Bốn chữ D" định nghĩa hành vi bất thường bao gồm lệch lạc, đau khổ, rối loạn chức năng và nguy hiểm. Các tiêu chí này giúp bác sĩ lâm sàng đưa ra đánh giá khi chẩn đoán bệnh tâm thần.
"Hành vi lệch lạc không phải lúc nào cũng có nghĩa là bệnh tâm thần và bối cảnh văn hóa cũng cần được xem xét."
Thách thức hiện nay đối với cộng đồng khoa học là tìm ra nguyên nhân cụ thể, hậu quả và phương pháp điều trị hiệu quả cho bệnh tâm thần. Các mô hình nghiên cứu mới, chẳng hạn như khuôn khổ Tiêu chí lĩnh vực nghiên cứu (RDoC), đang cố gắng thiết lập một phương pháp tiếp cận hiệu quả hơn để nghiên cứu bệnh tâm thần, vượt ra ngoài các hệ thống phân loại truyền thống.
Lịch sử bệnh tâm thần cho chúng ta biết rằng sự hiểu biết của chúng ta về tâm trí đã thay đổi theo thời gian, từ mê tín về tà ma đến tập trung vào sinh học và tâm lý học. Có phải chúng ta chỉ đang chứng kiến sự khởi đầu của quá trình nghiên cứu về bệnh tâm thần, trong khi bản chất thực sự của nó vẫn còn là một bí ẩn chưa có lời giải?