Với sự phát triển của toàn cầu hóa, tầm quan trọng của việc học ngôn ngữ ngày càng trở nên nổi bật. Trong giới học giả xưa, cách học ngoại ngữ không chỉ khác với phương pháp học hiện nay mà còn bộc lộ những bí quyết học tập độc đáo của họ. Những bí mật này đã phát triển nhiều lần từ thời cổ đại đến thời Trung Cổ, tạo thành nền tảng cho việc giảng dạy ngôn ngữ như chúng ta biết ngày nay.
Trong quá trình học ngoại ngữ, học sinh dựa vào trí nhớ các câu chuyện và đoạn hội thoại chứa đựng từ vựng và ngữ pháp cơ bản, giúp họ nắm vững ngôn ngữ trong bối cảnh tự nhiên.
Thời xưa, các học giả thường bắt đầu bằng việc đọc, ghi nhớ và kể lại những câu chuyện ngắn chứa đựng các cấu trúc từ vựng và ngữ pháp cơ bản. Cách dạy này rất khác với cách dạy câu đơn mà người học hiện đại thường tiếp xúc.
Học sinh sẽ sử dụng các văn bản song ngữ để so sánh ngôn ngữ đang học với ngôn ngữ đã biết và lập danh sách từ vựng tương ứng. Trong những văn bản này, học sinh sử dụng ngôn ngữ họ đã biết để giúp họ hiểu ý nghĩa của ngôn ngữ mới. Cách học này không chỉ thúc đẩy khả năng làm chủ ngôn ngữ mà còn giúp các học giả cổ đại sử dụng nhiều ngôn ngữ trong giao tiếp.
Môi trường học ngôn ngữ của các học giả thời xưa thường được tiến hành trong lớp học, có mục tiêu và phương pháp học tập rõ ràng. John Amos Comenius là một trong những nhà giáo dục thế kỷ 17 đã đề xuất một chương trình học tiếng Latinh hoàn chỉnh và nhấn mạnh rằng việc học ngôn ngữ phải kết hợp giữa giác quan và kinh nghiệm. Comenius chủ trương rằng nên sử dụng rộng rãi cách diễn đạt bằng lời nói trong quá trình giảng dạy để học sinh có thể thực sự cảm nhận được nội dung mình đang học.
Orbis Sensitiveium pictus (Orbis Sensitiveium pictus) do Comenius xuất bản là cuốn sách có minh họa đầu tiên dành cho trẻ em trên thế giới, đánh dấu một sự đổi mới khác trong việc giảng dạy ngôn ngữ.
Vào thế kỷ 18, việc nghiên cứu các ngôn ngữ hiện đại bắt đầu được đưa vào chương trình giảng dạy của các trường học Châu Âu, và phương pháp dịch ngữ pháp truyền thống trở thành xu hướng chủ đạo. Học sinh dần dần học được một số lượng lớn các quy tắc ngữ pháp và nâng cao kỹ năng ngôn ngữ của mình bằng cách dịch các câu trừu tượng. Tuy nhiên, phương pháp học này thiếu luyện tập nói và thường hạn chế khả năng nghe, nói của học sinh.
Với sự ra đời của thế kỷ 19 và 20, sự đổi mới trong giảng dạy ngoại ngữ bắt đầu tăng tốc và nhiều phương pháp giảng dạy khác nhau xuất hiện như ngữ pháp nói, phương pháp trực tiếp, v.v. Những phương pháp này nhấn mạnh việc sử dụng ngôn ngữ một cách tự nhiên thay vì chỉ học thuộc lòng ngữ pháp.
Trong thế kỷ 21, giáo dục ngôn ngữ đã dần phát triển thành một môn học bắt buộc trên toàn thế giới. Ngoại ngữ đã trở thành một trong những môn học cốt lõi trong hệ thống giáo dục của nhiều quốc gia. Sự gia tăng của các khóa học trực tuyến và nền tảng tự học cũng đã cung cấp những cách học ngôn ngữ đa dạng hơn để đáp ứng nhu cầu của những người học khác nhau.
Thông qua Internet, học sinh có thể nhanh chóng truy cập các phương tiện truyền thông ngoại ngữ từ nhiều quốc gia khác nhau, điều này không chỉ mở rộng tầm nhìn học tập mà còn thúc đẩy việc cải thiện kỹ năng ngôn ngữ.
Ngoài ra, nghiên cứu về chiến lược học ngôn ngữ cũng ngày càng nhận được sự quan tâm. Nghe, nói, đọc và viết đã trở thành bốn kỹ năng ngôn ngữ chính và việc trau dồi từng kỹ năng sẽ tạo ra các phương pháp học tập đa dạng. Lắng nghe chăm chú, đọc văn bản chuyên sâu và thực hành nói thực tế trở thành những khía cạnh quan trọng của việc học ngôn ngữ.
Cuối cùng, trước một thế giới không ngừng thay đổi, liệu bí quyết học tập của các học giả xưa có còn được áp dụng hiệu quả vào việc học ngôn ngữ ngày nay hay không?