Sự phân hủy tự phát là quá trình trong đó một chất phân tách thành hai hoặc nhiều pha mà không có sự can thiệp từ bên ngoài. Hiện tượng này không chỉ giới hạn ở các phản ứng hóa học mà còn có thể thấy trong nhiều quá trình vật lý, chẳng hạn như sự phân hủy hỗn hợp kim loại và polyme thành hai pha. Có những lý do nhiệt động sâu sắc đằng sau hiện tượng này, và hiểu được những lý do này không chỉ giúp chúng ta khám phá ra sức hấp dẫn của sự phân hủy tự phát mà còn có thể áp dụng cho nhiều khía cạnh như khoa học vật liệu.
Sự phân hủy tự phát xảy ra khi pha đồng nhất trở nên không ổn định về mặt nhiệt động. Điều này có nghĩa là sự tách pha xảy ra khi năng lượng của một chất ở trạng thái năng lượng cực tự do.
Sự phân hủy tự phát không yêu cầu bắt đầu quá trình tạo mầm vì không có trở ngại nhiệt động nào đối với quá trình này. Điều này rất khác với các quá trình thay đổi pha truyền thống thường yêu cầu một số loại tín hiệu để kích hoạt quá trình tạo mầm. Động học của quá trình phân hủy tự phát thường có thể được mô phỏng bằng mô hình phương trình Cahn-Hilliard, mô hình này có thể mô tả các khoảng trống pha và sự tiến hóa cấu trúc của các chất trong quá trình phân hủy.
Khái niệm về sự phân hủy tự phát đã được ghi nhận trong văn học ngay từ những năm 1940. Vào thời điểm đó, Bradley đã quan sát thấy sự xuất hiện của các dải bên trong giản đồ nhiễu xạ tia X của hợp kim Cu-Ni-Fe, cho thấy sự biến điệu tuần hoàn của chế phẩm. Những quan sát này ban đầu không thể giải thích được bằng lý thuyết khuếch tán cổ điển, nhưng Mats Hillert đã đề xuất một cách giải thích mới trong luận án tiến sĩ của mình, nói rằng, đang được phát triển, có một mô hình khuếch tán mới có thể giải thích các hiện tượng quan sát được.
Nghiên cứu của Hillert đã chứng minh rằng trong quá trình phân hủy tự phát, không thể bỏ qua vai trò của năng lượng giao diện trong việc điều khiển các tương tác. Kết quả này thay đổi cách chúng ta hiểu về sự chuyển pha, nhấn mạnh tầm quan trọng của các tương tác ở cấp độ phân tử trong hành vi vĩ mô.
Việc thiết lập mô hình Cahn-Hilliard là một trong những đóng góp quan trọng cho sự hiểu biết về các quá trình phân rã tự phát. Mô hình này xem xét ảnh hưởng của gradient nồng độ đến năng lượng tự do và đề xuất biểu thức năng lượng tự do sau:
Ở đây, f_b đại diện cho năng lượng tự do của chất tan đồng nhất và κ là thông số kiểm soát sự thay đổi nồng độ. Mô hình cho thấy khi năng lượng tự do gây ra bởi các dao động nhỏ của hệ chuyển sang giá trị âm sẽ xảy ra sự phân hủy tự phát, kéo theo những thay đổi về cấu trúc.
Quá trình phân hủy tự phát động có thể được mô tả bằng phương trình khuếch tán tổng quát:
Trong đó μ là thế hóa học và M là độ linh động. Điều này chứng tỏ vai trò của hành vi khuếch tán của các phân tử trong hệ thống trong quá trình phân hủy tự phát.
Quá trình này không chỉ liên quan đến sự ổn định nhiệt động mà còn liên quan đến cách vật liệu trải qua những thay đổi về tổ chức và cấu trúc trong quá trình tách pha. Sự hiểu biết về sự phân hủy tự phát không chỉ quan trọng đối với nghiên cứu khoa học cơ bản mà còn có tiềm năng cho nhiều ứng dụng công nghiệp, bao gồm sản xuất hợp kim kim loại và polyme.
Đối mặt với nhu cầu rất lớn về các ứng dụng kỹ thuật, việc hiểu rõ hơn về quá trình phân hủy tự phát sẽ tiết lộ tiềm năng của nhiều công nghệ chủ chốt hơn. Với sự phát triển của khoa học vật liệu tính toán, chúng tôi mong muốn khám phá sự phân hủy tự phát ảnh hưởng như thế nào đến các tính chất vĩ mô của vật chất ở cấp độ vi mô hơn.
Sự phân hủy tự phát không chỉ là sự thay đổi cấu trúc của vật chất mà còn là biểu hiện sâu sắc của nhiệt động lực học. Vì vậy, liệu chúng ta có thể tìm ra những cách tốt hơn để vận dụng các quá trình tự nhiên dường như ngẫu nhiên này nhằm thúc đẩy sự đổi mới và tối ưu hóa các vật liệu mới không?