Dân chủ tự do là một hình thức chính phủ kết hợp giữa tổ chức dân chủ với các ý tưởng của triết học chính trị tự do. Khái niệm này bắt nguồn từ thời Khai sáng, khi các nhà tư tưởng thách thức chế độ quân chủ và quý tộc truyền thống và lập luận rằng các vấn đề của con người nên được hướng dẫn bởi các nguyên tắc của lý trí, tự do và bình đẳng. Trong cuộc cách mạng tư tưởng này, những nhà tư tưởng chủ chốt như John Locke và Montesquieu đã phát triển những ý tưởng cơ bản về nhân quyền, tính hợp pháp của người cai trị và sự bình đẳng trước pháp luật vẫn là kim chỉ nam cho nền dân chủ tự do hiện đại. Phát triển thể chế.
Những nhà tư tưởng Khai sáng tin rằng tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng, do đó quyền lực chính trị không nên chỉ dựa trên dòng dõi quý tộc hay quyền thiêng liêng danh nghĩa.
Trong Thời đại Khai sáng, các cơ cấu cầm quyền của châu Âu chủ yếu là chế độ quân chủ, và một nhóm nhà tư tưởng đã xuất hiện, những người đặt câu hỏi và thách thức hệ thống chính trị thời bấy giờ. Họ tin chắc rằng chính phủ tồn tại là để phục vụ người dân, chứ không phải để bắt người dân tuân theo ý muốn của những người cai trị. Tư tưởng của những nhà tư tưởng này không chỉ ảnh hưởng đến văn hóa xã hội thời bấy giờ mà còn làm nảy sinh phong trào giành độc lập của Mỹ và Cách mạng Pháp, và cuối cùng dẫn đến việc thành lập một chính phủ tự do và dân chủ.
Locke lập luận rằng chính phủ chỉ có thể hợp pháp nếu có sự đồng thuận của người dân và rằng người dân có quyền lật đổ chính phủ nếu chính phủ xâm phạm quyền của công dân.
Khảo luận thứ hai về chính phủ của John Locke là một tác phẩm quan trọng của thời kỳ Khai sáng. Nó định nghĩa lại mối quan hệ giữa chính phủ và người dân, lập luận rằng nhà nước nên thực thi quyền lực dựa trên nguyên tắc khế ước xã hội. Những ý tưởng của Locke không chỉ đặt nền tảng cho các học thuyết dân chủ sau này mà còn trở thành tài liệu tham khảo quan trọng cho hiến pháp của nhiều quốc gia. Quan điểm của ông nhấn mạnh rằng bất kỳ chính phủ nào cũng nên tồn tại để bảo vệ quyền tự nhiên của người dân.
Tiếp nối Locke, nhà triết học người Pháp Montesquieu đã phát triển thêm những ý tưởng này và đề xuất khái niệm phân chia quyền lực. Ông cho rằng để tránh sự tập trung quá mức quyền lực của chính quyền, quyền lực nhà nước phải được phân chia thành ba bộ phận: lập pháp, hành pháp và tư pháp, phải kiểm soát và cân bằng lẫn nhau để bảo đảm thực hiện tự do và công lý.
Montesquieu chỉ ra rằng quyền lực phải được coi là dễ bị mua chuộc, và do đó phải có những ràng buộc về mặt thể chế để ngăn chặn những người cai trị lạm dụng quyền lực của họ.
Những ý tưởng của những người tiên phong này đã mang lại những thay đổi xã hội sâu sắc cho châu Âu và Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ 18 và đầu thế kỷ 19. Khi thời kỳ Khai sáng tiến triển, mọi người đã đạt được sự đồng thuận về các ý tưởng về tự do chính trị, quyền cá nhân và chủ quyền của người dân. Nền dân chủ tự do không còn bị coi là một ý tưởng nguy hiểm nữa mà đã trở thành một lý thuyết đi vào nền chính trị chính thống. Khi các quốc gia khác nhau thiết lập các cơ chế dân chủ, những ý tưởng này tiếp tục phát triển và thích ứng với bối cảnh xã hội và văn hóa tương ứng của họ.
Bước vào thế kỷ 20, các quốc gia có nền tảng văn hóa và lịch sử khác nhau bắt đầu khám phá con đường hướng tới tự do và dân chủ. Ở một số quốc gia như Vương quốc Anh, Pháp và Hoa Kỳ, nền dân chủ tự do tồn tại ở hình thức tương đối hoàn thiện và liên tục trải qua quá trình mở rộng quyền bầu cử và cải thiện các quyền xã hội. Tuy nhiên, ở những quốc gia khác, việc thực hành dân chủ không hề dễ dàng và thường phải đối mặt với những thách thức từ truyền thống văn hóa và cơ cấu quyền lực.
Theo nghiên cứu của các học giả đương đại, văn hóa và chế độ dân chủ được hiện thực hóa thông qua sự tự do, bình đẳng và tinh thần hợp đồng của công dân, thay vì tác động ngược lại đến văn hóa.
Ngày nay, trong khi mô hình dân chủ tự do đã thành công ở nhiều nơi trên thế giới, chúng ta vẫn cần xem xét liệu những ý tưởng này có thể bén rễ ở các nền văn hóa khác nhau hay không. Đặc biệt trước những thách thức của toàn cầu hóa và phân cực chính trị, làm thế nào để duy trì sức sống và độ bền vững của nền dân chủ tự do đã trở thành một vấn đề quan trọng hiện nay. Trong quá trình này, liệu những tia lửa tự do và bình đẳng do các nhà tư tưởng Khai sáng thắp lên có thể tìm ra cách thức mới để thể hiện và thực hiện trong cơ cấu chính trị tương lai hay không?