Nước mắt, biểu hiện bên ngoài của cảm xúc con người, thường được coi là biểu tượng của sự yếu đuối và dễ bị tổn thương, nhưng thực ra chúng chứa đựng một ý nghĩa sinh học sâu sắc hơn. Nước mắt được tiết ra bởi các tuyến lệ bên trong mắt và chứa các thành phần như nước, chất điện giải, protein, lipid và chất nhầy. Mặc dù tất cả các loài động vật có vú đều tiết ra nước mắt, nhưng quá trình tiết và thành phần của chúng được chia thành ba loại: nước mắt cơ bản, nước mắt phản xạ và nước mắt cảm xúc, trong đó thành phần của nước mắt cảm xúc là đặc biệt nhất.
Nước mắt cảm xúc thường chứa nồng độ hormone căng thẳng cao hơn, chẳng hạn như hormone vỏ thượng thận và collagen, cho thấy rằng nước mắt cảm xúc có thể có vai trò sinh học trong việc cân bằng nồng độ hormone căng thẳng.
Đầu tiên, chúng ta cần hiểu thành phần của nước mắt. Nước mắt có thể được chia thành ba lớp: lớp lipid, lớp vô cơ và lớp chất nhầy, tỷ lệ và chức năng của các thành phần này cũng khác nhau. Đối với nước mắt nền, chức năng chính của chúng là bôi trơn nhãn cầu và duy trì sức khỏe cũng như sự ổn định của mắt. Ngược lại, nước mắt phản xạ được kích hoạt để đáp ứng với các kích thích, chẳng hạn như mùi hành tây hoặc bụi, để loại bỏ các vật lạ. Ngược lại, nước mắt cảm xúc được giải phóng để đáp ứng với những cảm xúc mạnh mẽ (như buồn, tức giận hoặc cực kỳ hạnh phúc) và thường kèm theo trạng thái khóc. Đây là một trong những lý do tại sao âm nhạc du dương hay những bộ phim cảm động có thể khiến người ta rơi nước mắt.
Ở hầu hết mọi nền văn hóa, khóc thường đi kèm với hình ảnh nước mắt chảy dài trên má, kèm theo âm thanh rên rỉ đặc trưng.
Những rung động cảm xúc như vậy không chỉ thể hiện sự giải phóng cảm xúc; chúng còn có thể là cơ chế sinh học giúp mọi người đối phó với căng thẳng. Một số nghiên cứu đã chỉ ra rằng việc giải phóng nước mắt cảm xúc có thể giúp giảm căng thẳng liên quan đến cảm xúc, do đó thúc đẩy sự cân bằng tâm lý. Do đó, khi chúng ta cảm thấy buồn về điều gì đó, nước mắt chúng ta rơi không chỉ là biểu hiện bên ngoài của cảm xúc mà còn có thể đóng vai trò sinh lý trong việc xoa dịu tâm trạng của chúng ta.
Việc sản xuất và bài tiết nước mắt liên quan đến các cơ chế sinh lý phức tạp. Nước mắt tiết ra từ tuyến lệ chảy đến bề mặt nhãn cầu qua các ống dẫn bài tiết chính. Mỗi lần chớp mắt, nước mắt được phân bố đều trên bề mặt nhãn cầu. Sau khi nước mắt tích tụ trong mắt, chúng sẽ đi vào hồ nước mắt, sau đó chảy vào túi lệ, rồi vào khoang mũi qua ống dẫn lệ mũi. Do đó, khi cảm xúc quá mạnh dẫn đến chảy quá nhiều nước mắt sẽ gây ra tình trạng chảy nước mũi, đây chính là lý do vì sao khi khóc, mọi người thường hắt hơi hoặc chảy nước mũi.
Ở nhiều nền văn hóa, việc rơi nước mắt kèm theo tiếng khóc là một biểu hiện không nói ra, nhưng mức độ chấp nhận nó khác nhau tùy theo từng nền văn hóa. Trong văn hóa phương Tây, khóc là chuyện bình thường và được chấp nhận ở phụ nữ và trẻ em, trong khi đàn ông khóc có thể phải chịu nhiều áp lực xã hội hơn. Ở một số nền văn hóa La-tinh, sự gợi cảm của nam giới được chấp nhận nhiều hơn. Điều này cho thấy nhiều ý nghĩa đan xen của cảm xúc và văn hóa.
Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng việc rơi nước mắt thực sự thể hiện nhu cầu được giúp đỡ và có thể thúc đẩy sự đồng cảm và hành vi hỗ trợ từ những người ngoài cuộc.
Nước mắt cảm xúc không chỉ phản ánh trạng thái cảm xúc của một cá nhân ở một mức độ nào đó mà còn có thể khơi dậy sự đồng cảm và quan tâm trong xã hội. Liệu pháp tâm lý hiện đại cũng thường coi khóc là một hành vi lành mạnh giúp giải tỏa cảm xúc. Tất cả những điều này cho thấy rằng nước mắt của chúng ta là hiện tượng văn hóa và sinh học quan trọng ở cấp độ sinh lý, tâm lý và xã hội.
Ngoài việc sản xuất nước mắt bình thường, một số tình trạng bệnh lý cũng có thể ảnh hưởng đến quá trình tiết nước mắt. Trong "hội chứng nước mắt cá sấu", những bệnh nhân bị tổn thương thần kinh có thể vô tình rơi nước mắt khi ăn. Ngoài ra, hội chứng khô mắt là một bệnh thiếu nước mắt phổ biến gây ra tình trạng mắt khô và khó chịu. Những tình trạng này cho thấy tầm quan trọng của nước mắt trong việc duy trì sức khỏe của mắt.
Mối liên hệ giữa thành phần nước mắt và cảm xúc, cũng như ảnh hưởng của văn hóa xã hội đến cách thể hiện cảm xúc, cho thấy sự tương tác phức tạp và hấp dẫn giữa cảm xúc của con người và sinh học. Đây có phải là nhu cầu sinh lý hay là biểu hiện cảm xúc mà nền văn hóa mang lại cho chúng ta?