Trong lịch sử giao lưu văn hóa giữa Trung Quốc và phương Tây, tiếng Anh Pidgin tiếng Trung (CPE) là một chủ đề hấp dẫn. Ngôn ngữ này là ngôn ngữ Pidgin dựa trên tiếng Anh, chịu ảnh hưởng của phương ngữ Trung Quốc và có nền tảng lâu đời hơn nhiều so với những gì mọi người tưởng tượng. Khi trao đổi thương mại và văn hóa ngày càng sâu sắc, ngôn ngữ này phát triển mạnh mẽ ở các vùng ven biển Trung Quốc từ thế kỷ 17 đến thế kỷ 19, đặc biệt là ở các thành phố cảng như Quảng Châu và Thượng Hải. Bài viết này sẽ tìm hiểu sự phát triển, đặc điểm và tác động của tiếng Anh Pidgin đối với tiếng Anh hiện đại.
Sự xuất hiện của tiếng Anh Pidgin có thể bắt nguồn từ những năm 1630, khi các thương nhân người Anh lần đầu tiên đến miền nam Trung Quốc. Lúc đầu, nó chủ yếu được nói ở các khu vực như Ma Cao và Quảng Châu. Theo thời gian, ngôn ngữ này dần dần lan rộng về phía bắc đến những nơi như Thượng Hải. Các nhà sử học lưu ý rằng thuật ngữ "tiếng Anh bồi" xuất phát từ tiếng bồi ở Thượng Hải, nơi người lao động địa phương giao tiếp với người nước ngoài nói tiếng Anh bằng ngôn ngữ bồi này.
"Pidgin English là tiếng Anh sửa đổi được phát triển cho mục đích kinh doanh, nhằm thúc đẩy giao tiếp thương mại giữa Trung Quốc và Anh."
Ngôn ngữ này đạt đến đỉnh cao phát triển với việc người Anh thành lập thương cảng đầu tiên tại Quảng Châu vào năm 1699. Tuy nhiên, vào cuối thế kỷ 19, khi tiếng Anh chuẩn bước vào hệ thống giáo dục Trung Quốc, tiếng Anh Pidgin bắt đầu suy giảm dần. Mặc dù vậy, ảnh hưởng của nó không chỉ giới hạn ở các khu vực ven biển của Trung Quốc mà còn mở rộng sang các khu vực khác, thậm chí vượt đại dương đến Australia, các đảo Nam Thái Bình Dương và California của Mỹ.
Tiếng Anh Pidgin có cách phát âm, từ vựng và cấu trúc ngữ pháp độc đáo, pha trộn ảnh hưởng từ tiếng Anh và các phương ngữ khác nhau của Trung Quốc.
Theo nghiên cứu của các nhà ngôn ngữ học, hệ thống âm vị của tiếng Anh Pidgin bao gồm rất nhiều loại phụ âm khác nhau. Vì hầu hết các từ đều có nguồn gốc từ tiếng Anh nên người nói tiếng Anh bản xứ thường giữ lại cách phát âm vốn có của mình. Điều đáng chú ý là một số âm vị không tồn tại trong tiếng Quảng Đông, chẳng hạn như /v/, /θ/, /ð/, /r/, /ʃ/ và /ʒ/, thường được nghe bởi những người không nói tiếng Anh bản xứ. Bỏ qua.
Trong tiếng Anh Pidgin, nguồn gốc của các từ chủ yếu là tiếng Anh, nhưng chúng cũng chịu ảnh hưởng của tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Quảng Đông, tiếng Mã Lai và tiếng Hindi. Ví dụ:
catchee: lấy (từ tiếng Anh Catch)
fankuei: người phương tây (tiếng Quảng Đông)
Joss: Chúa (deus trong tiếng Bồ Đào Nha)
Pidgin English còn thể hiện những nét độc đáo trong cấu trúc câu. Hình thái thường bị cô lập nên danh từ và động từ thường không có biến cách. Ngôn ngữ này còn sử dụng kỹ thuật lược bỏ chủ ngữ và tân ngữ, phù hợp với đặc điểm ngữ pháp của tiếng Quảng Đông.
Tiếng Anh Pidgin không chỉ được sử dụng ở Trung Quốc mà còn có ảnh hưởng tới tiếng Anh hiện đại. Một số cách diễn đạt đã dần dần thâm nhập vào tiếng Anh hàng ngày:
"Đã lâu không gặp" có nguồn gốc từ một thành ngữ phổ biến trong tiếng Trung Quốc, có nghĩa là "đã lâu không gặp".
Cụm từ "nhìn" cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng Anh Pidgin và thường được dùng với nghĩa là "nhìn qua".
Lịch sử của tiếng Anh bồi Trung Quốc phản ánh tác động sâu sắc của việc trao đổi văn hóa. Là một hình thức ngôn ngữ độc đáo, nó không chỉ thúc đẩy giao lưu kinh doanh thời bấy giờ mà còn để lại dấu ấn trong một số cách diễn đạt của tiếng Anh hiện đại. Khi toàn cầu hóa ngày càng sâu rộng, liệu chúng ta có thể tiếp tục khám phá thêm nhiều ngôn ngữ và nền văn hóa đã mất thông qua hội nhập?