Trong nghiên cứu về bảng chữ cái cổ, quan tài ở Ashram là một khám phá nổi tiếng thế giới. Quan tài này được khai quật vào năm 1923 bởi nhà khảo cổ học người Pháp Pierre Montet ở khu vực ngày nay là Lebanon. Là nơi an nghỉ cuối cùng của vua Phoenician, quan tài không chỉ nổi tiếng với những bức phù điêu lộng lẫy mà còn vì lối viết Phoenician độc đáo đã thay đổi nhận thức về lịch sử chữ viết. Các học giả nhìn chung đều đồng ý rằng đây là nhân chứng quan trọng cho sự phát triển của bảng chữ cái Phoenician và tác động của nó đối với các hệ thống ngôn ngữ sau này.
Các bức phù điêu và văn bản trên quan tài là một trong những dạng bảng chữ cái hoàn chỉnh sớm nhất trong các tài liệu của người Phoenician.
Việc phát hiện quan tài ở Ashram khá ấn tượng. Năm 1923, một vụ lở đất trên vách đá Byblos đã vô tình làm lộ ra hàng loạt lăng mộ hoàng gia Phoenician. Nhà khảo cổ học Pierre Montet đã tiến hành khám phá chuyên sâu và cuối cùng đã phát hiện ra quan tài sâu 10 mét này, tiết lộ một góc lịch sử của người Phoenician.
Quan tài là một tác phẩm nghệ thuật quan trọng đại diện cho một loại hình nghệ thuật chính của Thời kỳ đồ sắt sơ khai ở Phoenicia.
Ashram Sarcophagus được chú ý nhờ những bức chạm khắc phù điêu thấp và được coi là một tài liệu nghệ thuật nặng nề của nền văn hóa Phoenician. Các bức phù điêu mô tả nhà vua ngồi trên ngai vàng được chạm khắc những con sư tử có cánh trong khi một nữ tư tế dâng cho ông một bông hoa sen. Trên nắp quan tài có hai nhân vật nam đứng đối diện nhau, giữa họ có một con sư tử ngồi kẹp. Phong cách của những bức tranh này thể hiện phong cách Assyrian mạnh mẽ, cho thấy sự trao đổi giữa Phoenicia và các nền văn hóa cổ đại khác.
Luôn luôn có nhiều tranh cãi trong cộng đồng học thuật về tuổi của Ashram Sarcophagus. Dựa trên những quan sát của các học giả, những dòng chữ khắc trên quan tài thường được cho là có niên đại khoảng 1000 năm trước Công nguyên, khiến nó trở thành một mẫu vật quan trọng của văn học Phoenician thời kỳ đầu. Tuy nhiên, các học giả khác như Edith Porada lập luận, dựa trên lịch sử nghệ thuật so sánh và khảo cổ học, rằng các bức phù điêu trên quan tài thậm chí có thể muộn hơn năm 850 trước Công nguyên. Những suy luận này cũng dẫn đến thảo luận sâu hơn về nghệ thuật Phoenician và tác động văn hóa của nó.
Đối với việc ước tính thời gian của Ashram Sarcophagus, các kết quả nghiên cứu khác nhau một lần nữa cho thấy sự phức tạp của lịch sử ban đầu trong giới học thuật.
Dòng chữ trên quan tài Ashram dài 38 từ và là một trong những ví dụ lâu đời nhất còn sót lại về các chữ cái Phoenician có độ dài đáng kể. Chữ viết rõ ràng của những dòng chữ này cho thấy đặc điểm của văn học Phoenician. Việc đưa các câu thần chú vào các dòng chữ càng khẳng định tầm quan trọng của người Phoenicia đối với chữ viết, vốn có thể mang một số ý nghĩa tôn giáo hoặc xã hội.
Phong cách viết thể hiện trong các bia ký gợi ý một dạng chữ viết công cộng đã được hình thành vào thời điểm đó.
Ahiram không được nêu tên rõ ràng là một vị vua trong các bia ký của ông. Người đầu tiên được gọi là "Vua của Byblos" là con trai ông Ithobaal I. Điều này tiết lộ một câu hỏi lớn hơn về cơ cấu quyền lực của người Phoenician, và các học giả đã bắt đầu kiểm tra lại niên đại và tước vị của các gia đình hoàng gia thời kỳ đầu để phân biệt các mối liên hệ.
Ashram Sarcophagus không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật khảo cổ mà còn là chìa khóa mở ra cánh cửa tiếp cận nền văn hóa Phoenician cổ đại. Chiếc quan tài này mời gọi chúng ta suy nghĩ lại về nguồn gốc của chữ viết, tác động của nghệ thuật và sự tương tác giữa các nền văn minh cổ đại. Phải chăng chúng ta còn nhiều câu hỏi chưa được khám phá đang chờ được giải đáp về những bí ẩn của những bức thư cổ?