Huyền thoại về tính hợp lệ của nội dung: Tại sao công thức của Lawshe lại quan trọng và hấp dẫn đến vậy?

Trong trắc nghiệm tâm lý, tính hợp lệ về mặt nội dung là đánh giá mức độ mà một công cụ đo lường có thể đại diện đầy đủ cho mọi khía cạnh của một cấu trúc. Ví dụ, nếu thang đo trầm cảm chỉ đánh giá khía cạnh tình cảm nhưng bỏ qua khía cạnh hành vi thì thang đo có thể thiếu giá trị về mặt nội dung. Tính chủ quan khiến cho việc xác định tính hợp lệ của nội dung trở nên kém rõ ràng hơn, vì cách diễn giải các đặc điểm tính cách cụ thể, chẳng hạn như hướng ngoại, thường khác nhau. Nếu có sự khác biệt trong cách hiểu về đặc điểm tính cách giữa các chuyên gia, sẽ khó đạt được tính giá trị nội dung cao.

Tính hợp lệ của nội dung khác với tính hợp lệ của hình thức. Tính hợp lệ bề ngoài chỉ đánh giá xem một bài kiểm tra có vẻ hợp lệ hay không nhưng không thực sự phản ánh những gì nó đo lường.

Tính hợp lệ bề ngoài tập trung vào việc liệu một bài kiểm tra có "hiệu quả" đối với người làm bài kiểm tra, người quản lý và những người quan sát không có nhiều hiểu biết về kỹ thuật hay không. Ví dụ, khi ứng viên nhìn thấy một tài liệu, họ có nghĩ rằng nó kiểm tra kiến ​​thức hay kỹ năng của họ không? Ngược lại, tính hợp lệ nội dung đòi hỏi phải sử dụng người đánh giá nội dung chuyên nghiệp để đánh giá xem các mục kiểm tra có phản ánh nội dung đã xác định hay không và cũng đòi hỏi thử nghiệm thống kê nghiêm ngặt hơn so với tính hợp lệ bề ngoài. Tính hợp lệ về nội dung thường được trích dẫn trong bối cảnh kiểm tra học thuật và nghề nghiệp vì các câu hỏi kiểm tra cần phản ánh kiến ​​thức cần thiết cho một lĩnh vực chuyên môn cụ thể (ví dụ: lịch sử) hoặc kỹ năng công việc (ví dụ: kế toán). Trong bối cảnh lâm sàng, tính hợp lệ của nội dung đề cập đến sự tương ứng giữa các mục kiểm tra và nội dung bệnh.

Phương pháp đo lường giá trị nội dung do Lawshe đề xuất chủ yếu đánh giá mức độ đồng thuận giữa những người đánh giá và phương pháp này vẫn được sử dụng rộng rãi cho đến ngày nay.

Một phương pháp nổi tiếng được Lawshe đề xuất vào năm 1975 để đánh giá quan điểm của người đánh giá về việc liệu một dự án có "cần thiết" hay không. Theo Lawshe, mỗi chuyên gia đánh giá sẽ trả lời câu hỏi cho từng mục kiểm tra: "Kỹ năng hoặc kiến ​​thức được đo lường bằng mục đó có 'thiết yếu', 'hữu ích nhưng không thiết yếu' hay 'không cần thiết' không?" Nếu hơn một nửa số người đánh giá tin rằng một mục là thiết yếu, thì mục đó ít nhất có một số mức độ hợp lệ về mặt nội dung. Khi nhiều người đánh giá đồng ý về tính cần thiết của một mục, mức độ hợp lệ của nội dung cũng tăng theo. Do đó, Lawshe đã phát triển một công thức gọi là tỷ lệ giá trị nội dung.

Tỷ lệ giá trị nội dung được tính từ +1 đến -1, với các giá trị dương cho biết ít nhất một nửa số chuyên gia đánh giá coi mục này là bắt buộc.

Trong quá trình khám phá sâu hơn phương pháp của Lawshe, các học giả đã phát hiện ra một số biến thể bất thường trong tỷ lệ giá trị nội dung tối thiểu bắt buộc khi sử dụng tám người đánh giá. Hiện tượng này đã thu hút sự chú ý của các học giả như Wilson, Pan và Schumsky, những người đã đề xuất đánh giá lại các giá trị này vào năm 2012. Bằng cách so sánh các giá trị phân phối nhị thức mà họ tính toán được với các giá trị của Schipper, các học giả phát hiện ra rằng bảng được Lawshe và Schipper đánh dấu thực chất là kết quả của một phép kiểm định hai đuôi, nhưng lại bị dán nhãn sai thành phép kiểm định một đuôi, gây ra sự nhầm lẫn về các giá trị ban đầu. Những lỗi như vậy làm cho các giá trị quan trọng của tỷ lệ giá trị nội dung không nhất quán khi tính toán bằng cách sử dụng số lượng người đánh giá khác nhau.

Do đó, việc đánh giá lại tỷ lệ giá trị nội dung là rất quan trọng. Quá trình tính toán lại này cung cấp thông tin có giá trị cho phép chúng ta xem xét tầm quan trọng và tác động của tính hợp lệ của nội dung trong khuôn khổ hiểu biết mới. Chuỗi nghiên cứu này không chỉ tiết lộ những sai lệch có thể xảy ra trong thiết kế và đánh giá bài kiểm tra mà còn thúc đẩy cộng đồng học thuật xem xét lại độ tin cậy và giá trị của việc đo lường nội dung.

Từ lý thuyết đến thực hành, tỷ lệ giá trị nội dung của Lawshe không chỉ là một tập hợp các con số, mà còn là sự đảm bảo rằng bài kiểm tra chúng ta sử dụng có thể thực sự phản ánh các đặc điểm tính cách hoặc tiêu chuẩn hành vi mà chúng ta quan tâm.

Khi thảo luận về vấn đề tính hợp lệ của nội dung, chúng ta không khỏi tự hỏi, làm thế nào chúng ta có thể tìm được sự cân bằng giữa tính chủ quan và tính khách quan, và do đó nâng cao sự tự tin của chúng ta vào kết quả kiểm tra?

Trending Knowledge

Sức mạnh của đánh giá của chuyên gia: Tại sao tính xác thực của nội dung lại quan trọng đối với bài kiểm tra tâm lý?
Trong tâm lý học, giá trị nội dung (còn được gọi là giá trị hậu cần) đề cập đến mức độ mà một công cụ đo lường có thể thể hiện tất cả các khía cạnh của một cấu trúc cụ thể. Ví dụ: nếu một công cụ đánh
Từ bề mặt đến bản chất: Đối mặt với sự khác biệt đáng ngạc nhiên giữa tính hợp lệ và tính hợp lệ nội dung, bạn có biết không?
Trong trắc nghiệm tâm lý, "giá trị nội dung" (giá trị nội dung) hay giá trị logic, đề cập đến mức độ mà một công cụ đo lường có thể bao quát tất cả các khía cạnh của một cấu trúc cụ thể. Ví dụ, thang
Bí mật về tính hợp lệ của nội dung: Làm thế nào để đảm bảo các câu hỏi kiểm tra của bạn thực sự phản ánh đặc điểm tâm lý?
Trong trắc nghiệm tâm lý, tính hợp lệ về mặt nội dung (còn gọi là tính hợp lệ về mặt logic) đề cập đến mức độ mà một công cụ đo lường thể hiện tất cả các khía cạnh của một đặc điểm tâm lý cụ thể. Ví d

Responses