Trong xã hội không ngừng thay đổi như hiện nay, khái niệm “lợi ích công” ngày càng trở thành tâm điểm chú ý của chính phủ và các thành phần trong xã hội. Nó không chỉ liên quan đến triết lý điều hành của Chính phủ mà còn liên quan chặt chẽ đến hai khái niệm cơ bản là “tiện” và “cần thiết”. Trong vài thập kỷ qua, chính sách công đã tiếp tục phát triển. Cách hiểu và giải thích “lợi ích công” cũng như các động lực quyền lực đằng sau nó rất đáng được nghiên cứu sâu.
Lợi ích công đồng nghĩa với cái gọi là "phúc lợi công cộng" hay "phúc lợi xã hội". Khái niệm này chiếm vị trí cốt lõi trong cả kinh tế học và xã hội học.
Khái niệm lợi ích công bắt nguồn từ triết học và bắt đầu được tích hợp một cách rõ ràng vào các cơ chế quản trị vào đầu thế kỷ 20. Nhà kinh tế Lok Sang Ho, trong cuốn sách “Chính sách công và lợi ích công”, đã đề cập rằng lợi ích công cần được đánh giá một cách khách quan và công bằng. Ông chỉ ra rằng phần quan trọng nhất của “lợi ích công” liên quan đến nhu cầu cơ bản của công chúng.
Khi một cuộc cải cách nào đó được thực hiện, bất kể cá nhân sẽ được lợi hay bị thiệt hại trong tương lai, nếu sự thay đổi này được đa số người dân ưa thích thì cuộc cải cách đó về cơ bản sẽ thúc đẩy lợi ích công cộng.
Trong quá trình xây dựng chính sách công, các chính phủ thường phải đối mặt với thách thức trong việc cân bằng các lợi ích cạnh tranh nhau. Tại Hoa Kỳ, ba khái niệm về lợi ích công cộng, sự thuận tiện và sự cần thiết lần đầu tiên xuất hiện trong Đạo luật Giao thông vận tải năm 1920 và Đạo luật Vô tuyến năm 1927, và từ đó trở thành tiêu chuẩn chính để truyền đạt chính sách và giải quyết các tranh chấp liên quan. Ở Ấn Độ, lợi ích công cũng được đề cập rõ ràng trong hiến pháp nhưng trên thực tế, khái niệm này thường bị lạm dụng để xâm phạm quyền lực của chính quyền địa phương.
Quy trình ra quyết định minh bạch và đánh giá chính xác lợi ích công là rất quan trọng để tránh lạm dụng chính sách công.
Khái niệm lợi ích công không chỉ tồn tại trong chính trị và kinh tế mà còn mở rộng sang kỹ thuật, công nghệ, luật, truyền thông và các lĩnh vực khác. Ví dụ, trong lịch sử đại chúng, các nhà nghiên cứu nỗ lực cung cấp thông tin lịch sử cho xã hội nhằm thúc đẩy sự phát triển chung của cộng đồng. Trong lĩnh vực khoa học và công nghệ, công nghệ được công chúng quan tâm tập trung vào việc hiện thực hóa các giải pháp có trách nhiệm với xã hội, cho thấy cách thức áp dụng các công nghệ mới cho phúc lợi công cộng và nhu cầu xã hội.
Công nghệ lợi ích công cộng tập trung vào các vấn đề con người và nhấn mạnh tầm quan trọng của sự tham gia của cộng đồng và thiết kế hợp tác.
Tuy nhiên, vẫn còn nhiều thách thức trong việc vận động vì lợi ích công cộng. Với sự phát triển nhanh chóng của xã hội, đặc biệt là sự đổi mới của khoa học công nghệ, làm thế nào để đảm bảo sự cân bằng giữa các bên liên quan vẫn là một nhiệm vụ khó khăn. Nhiều nhà hoạch định chính sách công phải đối mặt với những cuộc đối đầu chính trị dai dẳng và việc cân bằng nhu cầu và mong đợi của các nhóm lợi ích khác nhau trở thành trọng tâm trong công việc hàng ngày của họ.
Trong các trò chơi chính trị thực tế, cái gọi là “cân bằng lợi ích cạnh tranh” thường trở thành phương tiện để các chính trị gia theo đuổi lợi ích riêng của mình.
Cuộc thảo luận về lợi ích công cộng không nên chỉ dừng lại ở bề nổi mà nên tiến hành phân tích sâu sắc về cơ cấu quyền lực và những xung đột lợi ích đằng sau nó. Chỉ khi đảm bảo được quá trình ra quyết định minh bạch và công bằng thì khái niệm lợi ích công cộng mới thực sự được hiện thực hóa. Trong những thời điểm đầy thử thách này, liệu chúng ta có thể tìm ra con đường hướng tới chính sách công công bằng hơn không?