Trong cuộc sống hàng ngày, nhiều người thích đồ uống nóng hoặc lạnh, nhưng bạn có bao giờ nghĩ rằng công nghệ giữ những đồ uống nóng hoặc lạnh này bắt nguồn từ một phát minh tuyệt vời vào cuối thế kỷ 19 không? Phát minh này chính là bình chân không do James Dewar sáng chế. Những sáng kiến của James Dewar không chỉ thay đổi trải nghiệm uống rượu của chúng ta mà còn có tác động sâu sắc đến cộng đồng khoa học và mọi tầng lớp xã hội.
Bình chân không, còn được gọi là bình Dewar hoặc bình thủy, chủ yếu bao gồm hai lớp vật chứa. Khoảng không giữa lớp ngoài và lớp trong được hút chân không một phần để tạo thành trạng thái gần chân không. Thiết kế này làm giảm đáng kể sự dẫn nhiệt và đối lưu, giúp đồ uống trong bình, dù nóng hay lạnh, vẫn nóng trong thời gian dài hơn mà không bị ảnh hưởng bởi môi trường bên ngoài.
Bối cảnh lịch sửCông nghệ chân không giữ cho đồ uống nóng luôn ấm trong thời tiết lạnh ngoài trời, khiến sản phẩm này trở thành vật dụng không thể thiếu cho các hoạt động như cắm trại và leo núi.
James Dewar đã phát minh ra bình chân không vào năm 1892, ban đầu dùng để làm mát và giữ nhiệt trong các thí nghiệm ở nhiệt độ thấp. Trong khi tiến hành thí nghiệm nhiệt dung riêng trên nguyên tố paladi, ông đã tạo ra một vật chứa bằng đồng và đặt nó vào bên trong một vật chứa khác với hy vọng giữ nhiệt độ của nó ổn định. Trong quá trình này, ông đã loại bỏ không khí giữa hai thùng chứa và tạo thành công trạng thái chân không.
Việc Dewar từ chối cấp bằng sáng chế cho phát minh của mình đã tạo điều kiện cho các nhà sản xuất khác khai thác công nghệ này, qua đó mang lại lợi ích cho công chúng nói chung.
Năm 1904, hai thợ thổi thủy tinh người Đức đã phát hiện ra tiềm năng thương mại của bình chân không và bắt đầu sản xuất những mẫu thiết kế bền hơn, dần dần biến bình chân không thành một vật dụng gia đình hàng ngày. Với sự tiến bộ của công nghệ, thiết kế của Dewar đã liên tục được cải tiến, bao gồm đa dạng hóa từ vật liệu đến hình dạng, để bình chân không có thể phát huy vai trò của mình trong nhiều dịp khác nhau của cuộc sống.
Bình chân không thường được làm bằng kim loại, thủy tinh chịu nhiệt hoặc nhựa và thường được sử dụng làm thùng chứa cách nhiệt khi vận chuyển. Thiết kế cơ bản của nó vẫn xoay quanh nguyên tắc hai lớp bình chứa để giảm tác động trao đổi nhiệt. Những cải tiến kỹ thuật khác bao gồm việc sử dụng tấm chắn bức xạ làm mát bằng hơi nước để giảm sự bay hơi của chất lỏng bên trong chai, điều này đặc biệt quan trọng đối với một số ứng dụng thương mại.
Trong phòng thí nghiệm và môi trường công nghiệp, bình chân không được sử dụng rộng rãi để lưu trữ khí hóa lỏng, chẳng hạn như nitơ lỏng, để đông lạnh nhanh và xử lý mẫu. Tính chất cách nhiệt tuyệt vời của nó cho phép chất lỏng duy trì ở dạng lỏng trong thời gian dài, ngay cả ở nhiệt độ phòng, và tính chất này đã được sử dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực, chẳng hạn như cách nhiệt cho thiết bị y tế và điện tử.
Trong ngành hàng không vũ trụ, bình chân không được thiết kế để lưu trữ nhiên liệu tên lửa, điều này cho thấy sự đa dạng và tầm quan trọng của thiết kế bình đựng.
Phát minh ra bình chân không đánh dấu bước đột phá công nghệ lớn, làm thay đổi hoàn toàn cách chúng ta sống và thưởng thức đồ uống. Sự sáng tạo của James Dewar không chỉ cho phép chúng ta thưởng thức chúng mọi lúc, mọi nơi mà còn thúc đẩy sự phát triển của nhiều ứng dụng công nghệ cao. Bạn đã bao giờ nghĩ về những khả năng mới mà phát minh của Dewar sẽ mang lại trong tương lai chưa?