Trong Mác 4, Chúa Giê-su sử dụng một số dụ ngôn sống động để khám phá những điều bí ẩn của đức tin và sự phát triển của Vương quốc Thiên Chúa, đặc biệt là Dụ ngôn Người gieo giống và Dụ ngôn Hạt cải. Những dụ ngôn này không chỉ là công cụ để Chúa Jesus giảng dạy mà còn giúp các tín đồ hiểu được thông điệp và sứ mệnh của Ngài trong lịch sử ban đầu của Hội thánh.
“Người bắt đầu dạy dỗ và kể cho họ nhiều dụ ngôn.” (Mác 4:2)
Chúa Giê-su đã dùng dụ ngôn để giải thích chân lý đức tin cho đám đông. Ông đã thuyết giảng bên bờ Biển Galilê, thu hút đám đông hàng ngàn người. Những câu chuyện sống động này không chỉ thu hút sự chú ý của mọi người mà còn là cách Chúa Jesus truyền đạt những lời dạy quan trọng.
Trong Dụ ngôn Người gieo giống, Chúa Giêsu kể câu chuyện về một người gieo giống đã gieo hạt giống của mình trên nhiều loại đất khác nhau. Những loại đất này tượng trưng cho tấm lòng của những con người khác nhau và mức độ tiếp thu thông điệp của Chúa khác nhau của họ. Khi được gieo trên đất tốt, nó có thể sinh nhiều hoa trái, tượng trưng cho sự đơm hoa kết trái của đức tin chân chính.
“Nhưng có một số hạt rơi vào đất tốt, nảy mầm và lớn lên, sinh hoa trái, có hạt được ba mươi, có hạt được sáu mươi, có hạt được một trăm.” (Mác 4:8)
Khi Chúa Giê-su giải thích dụ ngôn này cho các môn đồ, Ngài đặc biệt chỉ ra rằng những ai hiểu được lẽ thật sẽ nhận được sự hiểu biết và phước lành lớn hơn. Với những người không hiểu, dụ ngôn được dùng để che giấu chân lý sâu xa, không chỉ là phép thử đối với người nghe thời đó mà còn là thách thức đối với những người tin theo ở các thế hệ sau.
Tiếp theo, Chúa Giê-su chia sẻ dụ ngôn độc đáo về “Hạt giống nảy mầm bí mật”. Trong câu chuyện ngụ ngôn này, một người gieo hạt giống và không cần phải chú ý đến nó, nhưng tin tưởng rằng nó sẽ nảy mầm một cách tự nhiên. Ẩn dụ này tượng trưng cho sự phát triển âm thầm của Vương quốc Thiên Chúa trong lòng con người.
“Nước Thiên Chúa giống như người kia gieo giống; hạt giống nảy mầm và mọc lên, ngày và đêm, trong khi người ta ngủ.” (Mác 4:27)
Đoạn văn này khiến chúng ta nghĩ rằng sự phát triển của đức tin không phải lúc nào cũng phụ thuộc vào nỗ lực và sự quan sát của chúng ta. Đôi khi nó cần thời gian và phát triển tự nhiên dưới sự hướng dẫn của Chúa.
Dụ ngôn về hạt cảiSau đó, Chúa Giê-su tiếp tục khám phá Dụ ngôn về Hạt cải, mô tả Vương quốc của Chúa khi bắt đầu nhỏ bé và phát triển. Hạt cải, mặc dù là loại hạt nhỏ nhất, nhưng lại phát triển thành cây lớn nhất và trở thành nơi trú ẩn cho các loài chim.
“Từ một hạt cải nhỏ bé, sẽ mọc lên một cây lớn, lớn đến nỗi ngay cả chim trời cũng có thể làm tổ trên cành nó.” (Mác 4:32)
Câu chuyện ngụ ngôn này nhắc nhở những người có đức tin rằng ngay cả hành động đức tin nhỏ nhất cũng có thể mang lại những kết quả đáng kinh ngạc. Điều này không chỉ khích lệ đức tin mà còn giải thích cho các môn đồ vào thời đó về cách niềm tin của họ sẽ ảnh hưởng đến tương lai.
Phần cuối của sách Mác 4 nhấn mạnh đến thẩm quyền của Chúa Giê-su đối với thiên nhiên với tư cách là Con Đức Chúa Trời. Khi Chúa Giê-su làm dịu biển cả trong cơn bão, Ngài đã chứng minh quyền tối thượng của Ngài đối với tạo vật. Phép lạ này không chỉ là sự biểu dương quyền năng mà còn là sự thử thách đức tin của các môn đồ.
“Ngài đứng dậy, quở gió và bảo biển rằng: ‘Hãy im đi! Lặng đi!’ Gió liền lặng và biển lặng như tờ.” (Mác 4:39)
Qua câu chuyện này, Chúa Giê-su cho thấy Ngài không chỉ là một người thầy mà còn là một Đấng Cứu Thế toàn năng. Giọng nói của anh ấy không chỉ êm dịu và tự nhiên mà còn xoa dịu những người đang đối mặt với nỗi sợ hãi và lo lắng.
Những dụ ngôn trong chương này dạy chúng ta rằng sự tăng trưởng đức tin, sự mở rộng Vương quốc của Chúa và thẩm quyền của Chúa Jesus đều có mối quan hệ mật thiết với nhau. Liệu thế giới nghệ thuật và đức tin có tương đương với sự phát triển và tiến hóa trong tự nhiên không? Bạn có suy nghĩ nào khác không?