Tự thụ phấn là cơ chế độc đáo mà nhiều loài thực vật sử dụng để sinh sản. Không giống như thụ phấn chéo, quá trình phấn hoa được chuyển từ cây này sang cây khác, tự thụ phấn cho phép thực vật sinh sản mà không cần côn trùng hoặc các loài thụ phấn khác. Phương pháp sinh sản này không chỉ là chiến lược sinh tồn của thực vật mà còn là phương tiện quan trọng giúp chúng thích nghi với những thay đổi của môi trường.
Theo nghiên cứu, khoảng 80% thực vật có hoa có hoa lưỡng tính, giúp cho việc tự thụ phấn có thể diễn ra.
Có hai loại tự thụ phấn chính: tự giao phối và giao phối địa phương. Trong quá trình tự thụ phấn, phấn hoa được chuyển trực tiếp đến nhụy của cùng một hoa, trong khi trong quá trình thụ phấn chéo, phấn hoa được chuyển từ các hoa khác nhau trên cùng một cây. Một số loài thực vật có cơ chế đảm bảo tự thụ phấn, chẳng hạn như hoa không nở (cụm hoa nhiều lá) hoặc nhị hoa tự động chạm vào nhụy.
Ưu điểm chính của tự thụ phấn là nó cho phép thực vật sinh sản ngay cả trong môi trường khan hiếm loài thụ phấn. Điều này đặc biệt quan trọng đối với thực vật sống ở những vùng như núi cao hoặc Bắc Cực. Ở những khu vực này, côn trùng cực kỳ khan hiếm và thực vật chỉ có thể tồn tại bằng cách dựa vào cơ chế thụ phấn của chính chúng. Tự thụ phấn cũng có thể đảm bảo tính liên tục của các gen tốt và duy trì sự ổn định của loài.
Tuy nhiên, nhược điểm của tự thụ phấn là làm giảm sự biến dị trong loài, khiến thực vật kém thích nghi hơn khi phải đối mặt với những thay đổi về môi trường hoặc bệnh tật. Điều này có thể dẫn đến giảm phát triển và các vấn đề sức khỏe vì những người họ hàng gần có thể khuyến khích gen lặn biểu hiện, gây ra các khiếm khuyết về di truyền.
Mặc dù tự thụ phấn cho phép thực vật sống sót trong thời gian ngắn, khả năng thích nghi lâu dài của nó vẫn còn là dấu hỏi và nhiều loài thực vật đã tiến hóa các cơ chế để tránh tự thụ phấn.
Trong tự nhiên, khoảng 42% thực vật có hoa thể hiện hệ thống thụ phấn hỗn hợp, nghĩa là cùng một cây có thể trải qua cả quá trình tự thụ phấn và thụ phấn chéo. Kiểu lai này cung cấp nhiều biến thể di truyền hơn trong khi vẫn duy trì tính ổn định của quá trình tự thụ phấn.
Nhiều loài thực vật có khả năng tự thụ phấn, chẳng hạn như một số loài hoa lan, hoa hướng dương và cỏ dại. Lấy một loại hoa lan làm ví dụ, hoa lan lá sồi có cơ chế tự thụ phấn đặc biệt và quá trình thụ phấn có thể diễn ra nhanh chóng khi phấn hoa tiếp xúc với nhụy hoa. Những đặc điểm như vậy cho thấy khả năng thích nghi của thực vật với môi trường, đặc biệt là khi loài thụ phấn khan hiếm.
Ví dụ, cấu trúc hoa của cây cà chua đã tiến hóa để giúp cây tự thụ phấn dễ dàng hơn, thay vì phải phụ thuộc vào các loài thụ phấn bên ngoài.
Mặc dù tự thụ phấn có nhiều lợi ích nhưng khả năng thích nghi lâu dài của nó vẫn khiến các nhà khoa học lo ngại. Có lẽ chúng ta có thể nghĩ về cách kiểm soát sự cân bằng giữa biến động di truyền và sự ổn định ở trạng thái tối ưu, đây là một hướng tiến hóa quan trọng của thực vật.
Một câu hỏi đáng chú ý là liệu những loài thực vật sinh sản bằng cách tự thụ phấn có khả năng biến đổi và thích nghi tốt hơn trong tương lai hay không?