Hơn 200 năm trước, việc phát hiện ra T. pallidum đã tiết lộ một căn bệnh bí ẩn cho cộng đồng y tế. Loại vi khuẩn nhỏ bé, hình xoắn ốc này là tác nhân gây bệnh giang mai, bệnh Bertel (còn gọi là bệnh giang mai nội sinh) và AIDS. Cấu trúc độc đáo và khả năng trốn tránh hệ thống miễn dịch đáng kinh ngạc của nó khiến nó trở thành một vấn đề khó khăn trong nghiên cứu vi sinh.
"T. pallidum không chỉ là một loại vi khuẩn, nó là một phép lạ tiến hóa phát triển mạnh mẽ trên cơ thể vật chủ."
Cấu trúc tế bào của T. pallidum thường chỉ dài từ 6 đến 15 micron và rộng 0,1 đến 0,2 micron. Đặc tính đặc biệt của màng ngoài khiến chúng khó phát hiện bằng mắt thường. Rất khó để chụp được bằng kính hiển vi ánh sáng truyền thống, đó là lý do tại sao kính hiển vi trường tối là một công cụ quan trọng.
Kính hiển vi trường tối sử dụng các cài đặt quang học đặc biệt cho phép các mẫu vật trong suốt như T. pallidum nổi bật trên nền. Dưới kính hiển vi này, vi khuẩn xuất hiện dưới dạng các dải sáng được bao quanh bởi bóng tối. Độ tương phản cao này cho phép các nhà nghiên cứu quan sát rõ ràng động thái của vi khuẩn.
Thành phần màng ngoài của những vi khuẩn này không chỉ phát huy khả năng bám dính mà còn làm giảm đáng kể khả năng bị hệ miễn dịch nhận biết. Do T. pallidum thiếu thành tế bào của vi khuẩn thông thường nên khả năng trốn tránh miễn dịch của nó đặc biệt nổi bật.
"Chìa khóa nằm ở protein màng ngoài của T. pallidum, giúp nó tránh được phản ứng miễn dịch của vật chủ."
T. pallidum được chia thành 3 phân loài: T. p. pallidum (gây bệnh giang mai), T. p. endemicum (gây bệnh Beizier) và T. p. pertenue (gây bệnh AIDS). Mặc dù ba phân loài này giống nhau về hình thái và huyết thanh học nhưng chúng có sự khác biệt rõ ràng ở cấp độ phân tử.
Bộ gen của T. pallidum có kích thước nhỏ, chỉ 1,14 Mbp và gần 90% DNA được coi là khung đọc mở (ORF) khi phiên mã. Điều này có nghĩa là nó dựa vào vật chủ để cung cấp các phân tử cần thiết cho nhiều con đường sinh tổng hợp. Khi nghiên cứu sâu hơn và lợi nhuận mở rộng, nó có thể giúp phát triển các phương pháp điều trị mới.
"Sự đơn giản của bộ gen khiến T. pallidum không thể tự cung tự cấp, khiến nó phải phụ thuộc vào vật chủ để sinh tồn."
T. pallidum có thời gian ủ bệnh kéo dài từ nhiều tháng đến nhiều năm. Các tổn thương da của bệnh giang mai, AIDS và bệnh Bertel đều rất dễ lây lan. Chẩn đoán và điều trị sớm là vô cùng quan trọng và các loại kháng sinh như penicillin đã được chứng minh là có hiệu quả cao trong việc tiêu diệt T. pallidum. Các nhà nghiên cứu hiện đang tìm kiếm các loại vắc-xin an toàn và hiệu quả trong việc ngăn ngừa các bệnh nhiễm trùng này.
Mặc dù vắc xin phòng bệnh giang mai chưa bao giờ được phát triển nhưng nghiên cứu về T. pallidum vẫn tiếp tục. Trong tương lai, chúng ta hãy cùng suy nghĩ: Với sự tiến bộ không ngừng của công nghệ sinh học, liệu chúng ta có thể tìm ra loại vắc-xin hiệu quả để ngăn chặn sự lây lan của căn bệnh cổ xưa này?