Khi nghĩ đến thảm kịch của việc khai thác quá mức, nhiều người có thể nghĩ đến sự cạn kiệt tài nguyên thiên nhiên, nguồn nước cạn kiệt hoặc sự sụp đổ của ngành thủy sản. Đằng sau những tình trạng này là việc con người sử dụng tài nguyên chung một cách vô trách nhiệm để theo đuổi lợi ích ngắn hạn. Việc sử dụng quá mức các nguồn tài nguyên có hạn này không chỉ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của thế hệ hiện tại mà còn gây ra những thiệt hại lâu dài cho môi trường sống trong tương lai.
"Tự do trong môi trường chia sẻ tài nguyên cuối cùng sẽ dẫn đến sự hủy diệt của tất cả mọi người."
Khái niệm khai thác quá mức bắt nguồn từ “thảm kịch về nguồn tài nguyên chung”. Lý thuyết này lần đầu tiên được đề xuất bởi nhà sinh thái học Garrett Hardin vào năm 1968. Bài báo của ông chỉ ra rằng với khả năng tiếp cận không hạn chế các nguồn tài nguyên hạn chế, cuối cùng tất cả mọi người đều phải gánh chịu tổn thất. Khi mọi người tiếp tục theo đuổi lợi ích ngắn hạn của mình, nguồn lực tổng thể sẽ bị thiệt hại không thể khắc phục được.
Mặc dù khái niệm nguồn lực chung được thảo luận rộng rãi trong kinh tế học hiện đại, nhưng trên thực tế, ở Hy Lạp cổ đại, Aristotle đã từng đề cập rằng “những thứ chung thường không được quan tâm đúng mức”. Điều này là do nếu không có sự quản lý và ràng buộc, bất kỳ ai cũng có thể sử dụng các tài nguyên được chia sẻ theo ý muốn nhưng sẽ không đầu tư nỗ lực một cách tự phát để duy trì các tài nguyên này. Điều này dẫn đến việc sử dụng tài nguyên quá mức, cuối cùng dẫn đến thảm kịch cạn kiệt tài nguyên.
Khái niệm này ngày nay đang phát triển khi xã hội hiện đại phải đối mặt với nhiều thách thức tương tự, bao gồm tình trạng thiếu nước, nạn phá rừng và khai thác quá mức dầu khí. Nhiều chuyên gia chỉ ra rằng những vấn đề này xuất phát từ việc các cá nhân quá phụ thuộc vào các nguồn lực chung mà không xem xét đến tác động lâu dài mà hành vi đó sẽ gây ra đối với toàn xã hội.
"Khi tài nguyên được coi là không giới hạn, người dùng sẽ khai thác chúng bất chấp hậu quả, cuối cùng dẫn đến cạn kiệt tài nguyên."
Nhiều nhà hoạt động môi trường nhắc nhở chúng ta rằng nhu cầu gia tăng chắc chắn sẽ gây áp lực lên môi trường. Lấy việc đánh bắt cá quá mức làm ví dụ, nhiều hệ sinh thái biển đã đạt tới giới hạn chịu đựng của chúng. Theo báo cáo từ các nhóm bảo vệ môi trường, một số loài cá đang trên bờ vực tuyệt chủng do đánh bắt không được kiểm soát, điều này không chỉ ảnh hưởng đến cân bằng sinh thái mà còn đe dọa sinh kế của các cộng đồng sống dựa vào các nguồn tài nguyên này.
Hardin đã chỉ ra trong lý thuyết của mình rằng dù là tài nguyên thiên nhiên hay tài sản xã hội khác, khi mọi người đều lấy bản thân làm trung tâm thì chỉ có thể đạt được tự do thực sự bằng cách thiết lập các chuẩn mực và cơ chế quản lý chung. Chính vì một số người khăng khăng tuân theo những điều cấm kỵ mà ranh giới có thể được vạch ra để bảo vệ các nguồn tài nguyên chung.
"Tự do của xã hội phải dựa vào sự quản lý chung về tài nguyên, nếu không sẽ dẫn đến sự tự hủy diệt."
Nhiều khu vực trên thế giới hiện đang nỗ lực tìm giải pháp, từ luật pháp và quy định của chính phủ đến các hoạt động quản lý cộng đồng tự nguyện. Các biện pháp này nhằm mục đích kiểm soát sự phát triển tài nguyên và sử dụng chúng theo tính bền vững sinh thái. Nếu không được kiểm soát, nguồn cung cấp tài nguyên trong tương lai sẽ gặp rủi ro.
Ở một số lĩnh vực, kinh nghiệm tự quản lý cộng đồng đã cho thấy tiềm năng thành công. Ví dụ, một số cộng đồng ngư dân đã triển khai hệ thống quản lý dựa trên thành viên nhằm hạn chế sự tiếp cận của người ngoài để bảo vệ nguồn cá địa phương. Tương tự như vậy, các cộng đồng thổ dân ở Canada đã mô phỏng các hoạt động như vậy để duy trì sự cân bằng sinh thái, tạo ra hình mẫu cho các khu vực khác.
Tóm lại, những bi kịch do phát triển quá mức gây ra được phản ánh ở mọi tầng lớp trong xã hội. Vì nguồn lực của chúng ta có hạn nên cần phải hành động, không chỉ để tiêu thụ mà còn phải sử dụng một cách có trách nhiệm. Khi nhu cầu về tài nguyên đạt đến giới hạn, toàn bộ hệ sinh thái cũng phải đối mặt với những thách thức. Đây không chỉ là vấn đề xã hội mà còn là trách nhiệm đạo đức chung của chúng ta.
Khi đối mặt với những thách thức này, chúng ta nên nghĩ đến: Chúng ta có thể thực hiện những biện pháp mới nào để quản lý tài nguyên trong tương lai nhằm tránh tái diễn những thảm kịch?