Trong kinh tế học, ngoại tác tiêu cực đề cập đến chi phí gián tiếp do hành động của một bên gây ra cho bên thứ ba không liên quan, thường là do hoạt động của một bên khác. Sự tồn tại của các ngoại tác này có nghĩa là các giao dịch trên thị trường không phản ánh đầy đủ chi phí thực sự của hoạt động sản xuất hoặc tiêu dùng, dẫn đến phân bổ sai nguồn lực và do đó ảnh hưởng đến phúc lợi xã hội. Tất nhiên, những vấn đề này không chỉ mang tính lý thuyết, chúng ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta mọi lúc trong đời sống thực tế. Ví dụ, ô nhiễm không khí và ô nhiễm nguồn nước là những ví dụ rõ ràng.
Ngoại ứng là những tác động còn sót lại của hoạt động kinh tế đối với những người không tham gia vào giao dịch.
Ví dụ, chi phí ô nhiễm không khí do khí thải ô tô gây ra không được phản ánh trong giá thị trường của ô tô, gây thiệt hại cho sức khỏe tổng thể của xã hội. Nước thải thải ra trong quá trình sản xuất của công ty buộc người dân xung quanh nhà máy phải gánh chịu chi phí về sức khỏe và suy thoái môi trường mà không được đền bù hợp lý. Đây đều là những ngoại tác tiêu cực phát sinh từ quá trình sản xuất. Những hành vi này không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe của cá nhân mà còn ảnh hưởng đến phúc lợi của toàn xã hội.
Khái niệm ngoại ứng lần đầu tiên được nhà kinh tế học người Anh Alfred Marshall đề xuất vào những năm 1890. Ông sử dụng nó để giải thích tác động của hoạt động sản xuất và tiêu dùng trên thị trường vượt ra ngoài phạm vi của những người tham gia trực tiếp. Sau đó, Arthur Piggot đã mở rộng hơn nữa khái niệm này vào những năm 1920 và đề xuất ý tưởng về “thuế Pigot”, tin rằng sự can thiệp của chính phủ có thể làm giảm bớt tác động của ngoại tác một cách hiệu quả. Ý tưởng này vẫn là cơ sở lý thuyết quan trọng để thảo luận về cách giải quyết ô nhiễm môi trường và các vấn đề khác.
Các tác động ngoại vi tiêu cực là một ví dụ kinh điển về việc phân bổ sai nguồn lực do thất bại của thị trường.
Sự tồn tại của các ngoại tác tiêu cực ngăn cản thị trường đạt được sự tối ưu Pareto. Trong trường hợp này, thị trường đã không tính đến đầy đủ sự tồn tại của chi phí bên ngoài, dẫn đến việc phân bổ sai nguồn lực xã hội, không chỉ lãng phí nguồn lực mà còn kìm hãm sự phát triển kinh tế của toàn xã hội.
Ngoài ô nhiễm môi trường, còn rất nhiều ví dụ trong đời sống hằng ngày có thể coi là ngoại tác tiêu cực, chẳng hạn như ùn tắc giao thông đô thị. Khi có quá nhiều ô tô trên đường công cộng, mọi người sử dụng đường sẽ phải đối mặt với tình trạng chậm trễ và thời gian đi lại lâu hơn, đồng thời những chi phí bổ sung này lại không được thị trường phản ánh và phân bổ. Những hiện tượng này không chỉ gây rắc rối cho cá nhân mà còn ảnh hưởng đến lợi ích kinh tế của thành phố và chất lượng cuộc sống của người dân ở mức độ rộng hơn.
Khi các yếu tố bên ngoài được nội hóa, trạng thái cân bằng cạnh tranh có thể đạt được, nhờ đó có thể đạt được phúc lợi xã hội tối ưu.
Hầu hết các chính phủ và tổ chức có thể thực hiện các bước để nội hóa các ngoại ứng này, trong đó phổ biến nhất là đánh thuế các công ty tạo ra ngoại ứng. Những loại thuế này không chỉ có thể trang trải các chi phí xã hội do ngoại tác gây ra mà còn tạo động lực cho các công ty cải thiện quy trình sản xuất và giảm ô nhiễm, từ đó đạt được tăng trưởng kinh tế bền vững hơn.
Tuy nhiên, điều này cũng đi kèm với những thách thức. Chính phủ thường không có đủ thông tin về các yếu tố bên ngoài khi đánh thuế, điều này gây khó khăn cho việc thiết lập mức thuế phù hợp. Một khi các yếu tố bên ngoài được nội hóa thông qua thuế, thị trường có thể trở lại trạng thái tối ưu Pareto, do đó làm tăng phúc lợi xã hội tổng thể. Điều này khẳng định quan điểm cho rằng sự can thiệp của chính phủ có thể giúp sửa chữa những thất bại thị trường trong cơ chế thị trường.
Nhìn chung, các tác động ngoại vi tiêu cực, như một biểu hiện của thất bại thị trường, liên quan đến cách phân bổ nguồn lực hợp lý hơn. Đây không chỉ là thách thức mà các nhà kinh tế phải đối mặt mà còn là một vấn đề không thể bỏ qua trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Trước những vấn đề môi trường ngày càng nghiêm trọng, chúng ta nên suy nghĩ làm thế nào để giảm thiểu tác động đến những người dân vô tội khác một cách hợp lý mà vẫn được hưởng những tiện ích mà nền kinh tế hiện đại mang lại?
Khi hàng ngày chúng ta phải đối mặt với nhiều loại chi phí bên ngoài, chúng ta có thể làm gì để giảm bớt những gánh nặng vô hình này?