Chán ăn tâm thần đang trở thành mối quan tâm ngày càng tăng trong xã hội ngày nay. Tình trạng này được biểu hiện bằng việc hạn chế ăn uống cực độ, sợ tăng cân và mong muốn giảm cân bất thường. Mặc dù bệnh nhân thường thiếu cân, nhận thức của họ về cân nặng hoặc hình dáng của chính mình thường bị bóp méo nghiêm trọng. Hiện tượng này được mô tả trong DSM-5 là “sự rối loạn trong nhận thức về trọng lượng hoặc hình dạng của chính mình”. Nếu đưa ra quyết định sai lầm, điều này có thể dẫn đến một loạt các vấn đề nghiêm trọng về thể chất và tâm lý.
Những người mắc chứng chán ăn thường không nhận ra tác hại mà họ đang gặp phải và thậm chí còn phủ nhận vấn đề cân nặng của mình.
Các biến chứng y khoa nghiêm trọng bao gồm loãng xương, vô sinh, tổn thương tim và có thể gây ra các vấn đề như ngừng kinh nguyệt. Một số bệnh nhân chán ăn có thể chọn cách kiểm soát cân nặng của mình bằng cách ăn quá nhiều và nôn mửa. Kiểu hành vi này không chỉ khó phát hiện mà còn thường ẩn giấu trong cuộc sống hàng ngày.
Nhìn từ bên ngoài, những người mắc chứng chán ăn thường gầy và thiếu cân, đây là dấu hiệu thể chất dễ thấy, nhưng vấn đề thực sự nằm ở cấp độ tâm lý và hành vi. Bệnh nhân có thể tập trung vào lượng calo và thành phần trong thực phẩm và có nhận thức sai lệch về hình ảnh cơ thể của mình. Chúng có thể có những đặc điểm sau:
Chán ăn không chỉ là một chứng rối loạn ăn uống mà còn là vấn đề sức khỏe tâm thần nói chung.
Các triệu chứng về thể chất có thể bao gồm:
Những hạn chế nghiêm ngặt về chế độ ăn uống, thường xuyên cân đo và hành vi tự chỉ trích bản thân là những hành vi thường gặp của những người mắc chứng chán ăn. Những hành vi này không chỉ khiến bệnh nhân bị cô lập với môi trường xung quanh mà còn khiến họ mắc phải các tình trạng như lo lắng và trầm cảm.
Sự bóp méo nhận thức bản thânHầu hết bệnh nhân đều trải qua những thay đổi lớn về trạng thái tinh thần, biểu hiện là rối loạn tâm trạng và cô lập xã hội.
Người bệnh có thể gặp khó khăn trong việc nhận biết tình trạng sức khỏe của chính mình, một hiện tượng gọi là chứng mất nhận thức về sức khỏe, hoặc cảm thấy rằng họ không đủ gầy. Họ có thể thực sự rất gầy, nhưng về mặt tâm lý, họ vẫn nghi ngờ về hình thể của mình, điều này làm tăng thêm sự cô đơn và lo lắng.
Sự xuất hiện của chứng chán ăn có nguồn gốc văn hóa phức tạp. Tình trạng này phổ biến hơn ở những xã hội coi trọng sự gầy gò. Ngoài ra, căng thẳng trong cuộc sống, chẳng hạn như vấn đề gia đình hoặc bị lạm dụng, cũng có thể là tác nhân gây ra chứng chán ăn.
Các nghiên cứu về di truyền đã chỉ ra rằng chứng chán ăn có thể liên quan đến gen và tỷ lệ chán ăn cao hơn ở những cặp song sinh.
Khi điều trị chứng chán ăn, nhóm y tế thường có trách nhiệm kép là đưa bệnh nhân trở lại cân nặng khỏe mạnh và giải quyết các vấn đề tâm lý tiềm ẩn. Các phương pháp tiếp cận có thể bao gồm liệu pháp hành vi nhận thức, liệu pháp gia đình hoặc dùng thuốc. Tuy nhiên, tình huống ép ăn (ví dụ như nuôi ăn qua ống thông mũi dạ dày) thường gây ra cho bệnh nhân sự căng thẳng về mặt cảm xúc và thậm chí làm tăng thêm căng thẳng cho quá trình điều trị.
Nhiều bệnh nhân vẫn có nguy cơ tái phát sau khi điều trị, đặc biệt là trong năm đầu tiên sau khi xuất viện và cuộc khủng hoảng này cần được giải quyết toàn diện. Khoảng 31% bệnh nhân có thể tái phát trong vòng hai năm sau khi xuất viện, nghĩa là một số bệnh nhân có thể cần được chăm sóc và hỗ trợ y tế liên tục.
Tính bí mật và đa dạng của chứng chán ăn khiến chúng ta càng cần phải hiểu biết sâu sắc về căn bệnh này. Mỗi bệnh nhân phải đối mặt với các triệu chứng và thách thức khác nhau, vậy làm sao chúng ta có thể hiểu rõ hơn những cơn đau tiềm ẩn này và giúp họ thoát khỏi bóng tối?