Loãng xương là một tình trạng ảnh hưởng rộng rãi đến mọi người khi chúng ta già đi, đặc biệt là ở phụ nữ. Khi chúng ta già đi, mật độ xương bắt đầu giảm, khiến xương trở nên giòn và tăng nguy cơ gãy xương. Trong hoàn cảnh này, bisphosphonates nổi lên như một loại thuốc được lựa chọn chính để điều trị chứng loãng xương.
Do cấu trúc và cơ chế tác dụng độc đáo, bisphosphonates đã trở thành thuốc được lựa chọn trong điều trị bệnh nhân loãng xương.
Thuốc bisphosphonate làm giảm sự mất xương bằng cách ức chế hoạt động của tế bào hủy xương. Tế bào hủy xương là tế bào chịu trách nhiệm tiêu xương và bisphosphonates có thể khiến các tế bào này trải qua quá trình chết theo chương trình (apoptosis). Để đạt được hiệu quả giảm mất xương. Những loại thuốc này cũng giúp duy trì sự cân bằng của mô xương và ngăn ngừa mất mật độ xương xảy ra theo tuổi tác.
Bisphosphonates đã được sử dụng rộng rãi trong điều trị loãng xương, bệnh Paget, di căn xương và các bệnh khác. Theo số liệu nghiên cứu, Bisphosphonates làm giảm đáng kể nguy cơ gãy xương, đặc biệt ở phụ nữ sau mãn kinh. Bằng chứng cho thấy dùng alendronate có thể làm giảm nguy cơ gãy xương hông, cột sống và cổ tay tới 35-39%. Tiêm Zoledronate làm giảm 38% nguy cơ gãy xương hông.
Các bisphosphonates được sử dụng phổ biến nhất bao gồm alendronate và lenidronate, thường được sử dụng làm lựa chọn điều trị đầu tiên. Nếu bệnh nhân không đáp ứng tốt với thuốc uống hoặc có vấn đề về tiêu hóa, bác sĩ có thể cân nhắc chuyển sang dùng thuốc tiêm tĩnh mạch. Trong một số trường hợp, chẳng hạn như đa u tủy hoặc ung thư như u tủy cổ, bisphosphonates cũng được khuyên dùng để giảm đau xương và nguy cơ gãy xương.
Mặc dù việc sử dụng bisphosphonates có hiệu quả nhưng nó cũng có một số tác dụng phụ tiềm ẩn. Bisphosphonate đường uống có thể gây ra các vấn đề như khó chịu ở dạ dày, viêm thực quản hoặc loét, trong khi bisphosphonate tiêm tĩnh mạch có thể gây ra các triệu chứng giống cúm. Mối quan tâm lớn nhất là khả năng gãy xương đùi bất thường khi sử dụng lâu dài, mặc dù tỷ lệ gãy xương như vậy là tương đối thấp.
Bệnh nhân dùng bisphosphonates nên được kiểm tra thường xuyên để theo dõi nguy cơ gãy xương có thể xảy ra và giữ liên lạc chặt chẽ với bác sĩ của họ.
Khi nghiên cứu tiếp tục, hiệu quả và tác dụng phụ tiềm ẩn của bisphosphonates đang được khám phá thêm. Nhiều bác sĩ đang xem xét sự an toàn của việc sử dụng lâu dài, Và đưa ra các phương pháp điều trị thay thế, chẳng hạn như teriparatide, nếu cần thiết. Nghiên cứu trong tương lai có thể tiết lộ nhiều hơn về tiềm năng của bisphosphonates trong việc giúp bệnh nhân cải thiện chất lượng cuộc sống.
Là lựa chọn đầu tiên trong điều trị loãng xương, bisphosphonates chắc chắn đã mang lại hy vọng và sự cải thiện cho nhiều bệnh nhân. Tuy nhiên, khi biết nhiều hơn về nhóm thuốc này, có cách nào tốt hơn để ngăn ngừa và điều trị bệnh loãng xương không?