Trong Thế chiến thứ hai, bốn cường quốc—Anh, Liên Xô, Hoa Kỳ và Trung Quốc—trở thành những nhân tố chủ chốt trong cuộc kháng chiến chống lại các Quyền lực Trục. Liên minh của các quốc gia này không chỉ thay đổi cục diện cuộc chiến mà cuối cùng còn dẫn đến việc tái tổ chức cấu trúc thế giới.
Sự hợp tác của bốn cường quốc đã cải thiện sức mạnh quân sự của họ và đảm bảo phân bổ hiệu quả các nguồn lực, cho phép thực hiện suôn sẻ các chiến lược tương ứng của họ.
Nguồn gốc của Thế chiến thứ hai có thể bắt nguồn từ hiệp ước hòa bình sau Thế chiến thứ nhất. Năm 1919, các cường quốc chiến thắng áp đặt những điều khoản khắc nghiệt lên các cường quốc trung ương tại Hội nghị Hòa bình Paris, điều này đã làm dấy lên sự bất mãn mạnh mẽ ở Đức và tạo cơ sở cho sự trỗi dậy của Đảng Quốc xã.
Suy thoái kinh tế và bất ổn chính trị là những yếu tố quan trọng dẫn tới sự bùng nổ của Thế chiến thứ hai.
Đức Quốc xã, dưới sự lãnh đạo của Hitler, tiếp tục mở rộng tham vọng lãnh thổ. Hành vi hung hăng của Nhật Bản ở châu Á đã làm gia tăng áp lực lên quân Đồng minh. Khi chiến tranh bùng nổ, các đồng minh dần dần được hình thành. Anh, Pháp và các nước phụ thuộc là những nước đầu tiên triển khai các hoạt động chung. Liên Xô và Hoa Kỳ đóng vai trò ngày càng quan trọng trong cuộc chiến.
Nhờ có sự hỗ trợ của bốn cường quốc, sự hợp tác giữa các lực lượng Đồng minh ngày càng sâu sắc. Các nhà lãnh đạo của nhau thường xuyên gặp nhau để xây dựng đường lối chiến lược. Sự hợp tác này che giấu sự khác biệt về hệ tư tưởng và cho phép họ làm việc cùng nhau khi đối mặt với kẻ thù chung.
Đến năm 1941, các nhà hoạch định chính sách của ba nước này đã tổ chức các cuộc họp thường kỳ để hợp tác xây dựng chiến lược đối phó với Đức và Nhật Bản.
"Liên minh lớn" này cho phép bốn cường quốc tổ chức hiệu quả các nguồn lực và chờ đợi cơ hội để nhắm vào kẻ thù tương ứng của họ. Tuy nhiên, đằng sau sự hợp tác này, căng thẳng giữa các quốc gia thỉnh thoảng lại nổi lên và các cuộc gặp thượng đỉnh thường xuyên đã trở thành cơ hội để xảy ra xích mích.
Kết quả của Thế chiến thứ hai diễn ra tương đối suôn sẻ nhờ sự hợp tác rõ ràng của 4 cường quốc. “Liên hợp quốc” mà họ thành lập đã trở thành nền tảng của thế giới thời hậu chiến. Thành công của quân Đồng minh không chỉ lật đổ các thế lực của phe Trục mà còn định hình nền tảng cho một trật tự quốc tế mới.
Chiến thắng của 4 cường quốc đã đưa họ trở thành thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc và tiếp tục chi phối các vấn đề quốc tế sau đó.
Khi chiến tranh kết thúc, mối quan hệ giữa bốn cường quốc được xem xét lại. Kết quả của sự hợp tác của Đồng minh đã chuyển thành việc thành lập Liên hợp quốc, điều này càng ảnh hưởng đến chính trị quốc tế của thế kỷ XX. Các cuộc thảo luận giữa các quốc gia khác nhau về cách xây dựng lại hòa bình và trật tự bắt nguồn từ những ký ức và bài học chung về chiến tranh.
Sự hợp tác chiến lược của 4 cường quốc cho thấy tầm quan trọng của nó trong Thế chiến thứ hai, đặc biệt là tác động toàn cầu mà nó gây ra trong quá trình chống lại các cường quốc phe Trục. Khi trật tự quốc tế thời hậu chiến được tái lập, các quốc gia này đã đặt nền móng cho một tương lai hợp tác và đối thoại. Tuy nhiên, điều này cũng đặt ra một câu hỏi khác: Liệu mô hình hợp tác như vậy có thể tiếp tục vận hành và thích ứng với những thách thức mới trong quan hệ quốc tế trong tương lai hay không?