Từ ngày 2 đến ngày 3 tháng 12 năm 1984, Bhopal, một thành phố ở miền trung Ấn Độ, đã phải hứng chịu thảm họa công nghiệp được coi là tồi tệ nhất thế giới. Vào thời điểm đó, nhà máy thuốc trừ sâu của Union Carbide India Limited (UCIL) đã vô tình thải ra hơn 40 tấn khí độc methyl isocyanate (MIC), khiến hơn 500.000 người phải tiếp xúc với các loại khí cực kỳ nguy hiểm khác nhau. số người chết khác nhau, với số liệu chính thức cho thấy 2.259 người chết ngay lập tức, nhưng theo một số ước tính, 8.000 người chết trong vòng hai tuần, và nhiều người khác chết vì các bệnh liên quan đến khí đốt sau đó.
"Bhopal là một bước ngoặt quan trọng trong an toàn công nghiệp, khiến thế giới phải xem xét lại các tiêu chuẩn an toàn."
Nguồn gốc của vụ tai nạn có thể bắt nguồn từ nhà máy do UCIL thành lập vào năm 1969. Ban đầu nó được sử dụng để sản xuất thuốc trừ sâu "Sevin", và chất trung gian chính của nó là MIC cực độc. Năm 1984, hệ thống an toàn của nhà máy gần như bị hỏng hoàn toàn, dẫn đến một loạt sai sót trong hoạt động và bảo trì vào ban đêm, cuối cùng dẫn đến thảm họa. Ngay cả sau nhiều lần rò rỉ và cảnh báo nhỏ, nhà máy vẫn tiếp tục hoạt động, cuối cùng dẫn đến thảm kịch nhân loại này.
Trước thảm họa, nhà máy UCIL đã trải qua nhiều vụ rò rỉ hóa chất quy mô nhỏ. Ví dụ, ngay từ năm 1982, một số sự cố tiếp xúc với khí độc đã xảy ra trên các công trường xây dựng và một số công nhân thậm chí còn bị thương nặng. Những cảnh báo ban đầu này đã không được ban quản lý nhà máy chú ý.
"Thảm họa này không phải xảy ra trong một sớm một chiều mà là do nhiều năm lơ là và quản lý yếu kém."
Vụ tai nạn xảy ra vào tháng 12 năm 1984 khi nhà máy đang bảo trì, do một phần hệ thống an toàn bị trục trặc, nước đã tràn vào bể chứa MIC đã nạp đầy, gây ra phản ứng hóa học dữ dội và dẫn đến thảm họa. Theo báo cáo vào thời điểm đó, vụ rò rỉ gas đã giải phóng một lượng lớn khí độc chỉ trong vòng 45 đến 60 phút và lan sang các khu dân cư xung quanh trong vòng vài giờ.
Khi khí lan rộng, cư dân Bhopal đã báo cáo các triệu chứng như ho, ngứa mắt nghiêm trọng và khó thở. Nhiều người vô tình tiếp xúc với khí độc và trẻ em nói riêng phải đối mặt với nguy cơ sức khỏe cao hơn. Nguyên nhân tử vong ban đầu chủ yếu là ngạt thở và phù phổi cấp tính, nhưng những ảnh hưởng sức khỏe trung và dài hạn còn khó chịu hơn, bao gồm sự gia tăng tỷ lệ mắc các bệnh mãn tính như ung thư và mù lòa.
"Thảm họa Bhopal cho thấy các công ty đã hoàn toàn thất bại trong việc đảm bảo an toàn cho nhân viên và người dân."
Hành động pháp lý sau thảm họa liên quan đến tranh chấp giữa UCIL và công ty mẹ Union Carbide Corporation (UCC) và chính phủ Ấn Độ. Khiếu nại ban đầu được nộp tại Hoa Kỳ, nhưng sau đó được chuyển sang tòa án Ấn Độ về các vấn đề pháp lý. Sau nhiều năm hỗn loạn về mặt pháp lý, UCC cuối cùng đã đạt được thỏa thuận bồi thường trị giá 47 tỷ USD vào năm 1989. Cuộc tranh luận pháp lý xung quanh thảm họa vẫn tiếp tục cho đến ngày nay và chưa hoàn toàn kết thúc.
"Mặc dù hành động pháp lý có thể dẫn đến việc bồi thường nhưng làm thế nào để ngăn chặn hiệu quả những thảm họa tương tự xảy ra là điều cơ bản."
Vụ việc ở Bhopal đã gây ra mối lo ngại và cải cách rộng khắp trên toàn thế giới, khiến nhiều quốc gia phải xem xét lại và sửa đổi các tiêu chuẩn an toàn công nghiệp. Pháp luật bảo vệ môi trường và an toàn lao động ngày càng trở nên nghiêm ngặt và ngày càng có nhiều công ty nhận ra rằng hành vi kinh doanh có trách nhiệm không chỉ là nghĩa vụ pháp lý mà còn là một cam kết với xã hội.
Tác động của thảm họa Bhopal vượt xa số người chết và bị thương vào thời điểm đó, khi các nạn nhân vẫn phải vật lộn với những tổn thương về thể chất và tâm lý kéo dài nhiều thập kỷ sau đó. Các cuộc thảo luận xã hội về cách các công ty xử lý các trách nhiệm về an toàn và môi trường vẫn đang diễn ra sôi nổi. Nhiều chuyên gia tin rằng thảm họa này sẽ là một lời cảnh báo mạnh mẽ đối với sự hài lòng về sức khỏe và quyền con người sau tiến bộ công nghệ.
"Thảm họa Bhopal không chỉ là một tai nạn lao động mà còn là bài học sâu sắc rằng an toàn là nền tảng của mọi thứ."
Liệu những gì chúng ta học được từ thảm họa Bhopal có thể mang lại một môi trường sản xuất an toàn hơn và một khái niệm toàn diện hơn về trách nhiệm doanh nghiệp trong tương lai không?