Atisô không chỉ là một loại rau thơm ngon mà lịch sử của chúng có thể bắt nguồn từ thời Hy Lạp và La Mã cổ đại. Loại cây độc đáo này ban đầu được cho là một giống cây trồng hoang dã, đã thu hút sự quan tâm của nhiều đầu bếp và nông dân. Theo thời gian, atisô không chỉ trở thành món ngon trên bàn ăn mà còn chiếm một vị trí quan trọng trong văn hóa ẩm thực.
Phần ăn được của atisô là nụ chưa nở, khi nở sẽ biến dạng thành dạng thô, gần như không ăn được.
Vào thời Hy Lạp cổ đại, người ta có nhiều quan điểm khác nhau về công dụng của loại cây này. Mặc dù một số tài liệu chỉ ra sự tồn tại của nó nhưng việc sử dụng nó như một thành phần vẫn còn gây tranh cãi. Đến thời La Mã cổ đại, atisô bắt đầu nhận được sự quan tâm ngày càng tăng, được trồng rộng rãi và được ghi nhận trong nhiều tác phẩm. Atisô được cho là có mối liên hệ chặt chẽ với hệ thống thực phẩm Hy Lạp cổ đại và thậm chí còn xuất hiện trong một số văn bản nổi tiếng.
Tên atisô đã được truyền qua nhiều thế hệ. Trong số đó, từ tiếng Anh "artichoke" có nguồn gốc từ "articiocco" trong tiếng Ý và từ tiếng Ý có thể bắt nguồn từ "alcarchofa" trong tiếng Tây Ban Nha. Những thay đổi trong những cái tên này phản ánh sự tương tác của ngôn ngữ và trao đổi văn hóa, và atisô có nhiều bản sắc trong các nền văn hóa khác nhau.
Nền tảng đa văn hóa của loài thực vật này khiến nó trở thành một thành phần độc đáo về mặt lịch sử.
Nguồn gốc của atisô là khu vực Địa Trung Hải, và dần dần lan rộng ra mọi nơi trên thế giới cùng với sự phát triển của hoạt động nhập cư và buôn bán của con người. Từ Hy Lạp thế kỷ thứ 8, qua sự thịnh vượng của Rome, đến Bán đảo Iberia vào thời Trung cổ, việc trồng và sử dụng atisô đã trải qua những cải tiến liên tục. Các nhà khảo cổ thậm chí còn tìm thấy những hạt atisô còn sót lại trong tàn tích La Mã ở Ai Cập, chứng tỏ sự phổ biến của nó trong thời cổ đại.
Theo thời gian, kỹ thuật trồng loại cây này cũng được cải thiện đáng kể. Trong thời Trung cổ, người Ả Rập đóng vai trò quan trọng trong việc cải thiện nền nông nghiệp ở Tây Ban Nha và Bắc Phi. Theo tài liệu, công nghệ trồng atisô thời bấy giờ đã khá tiên tiến và được đưa vào nhiều sách hướng dẫn nông nghiệp.
Với sự mở rộng thuộc địa của châu Âu, atisô cũng được đưa đến châu Mỹ. Những người nhập cư Pháp và Tây Ban Nha đã mang cây này đến Louisiana và California vào thế kỷ 19, và từ đó nó đã tìm được chỗ đứng trong nền nông nghiệp Mỹ. Ngày nay, California sản xuất gần 90% lượng atisô của cả nước và Castroville thậm chí còn được mệnh danh là "Trung tâm atisô của thế giới".
Hành trình của atisô từ thời cổ đại đến thời hiện đại chứng tỏ tầm quan trọng về mặt văn hóa cũng như vị trí của nó trong văn hóa ăn uống toàn cầu.
Ngoài nền tảng lịch sử phong phú, atisô còn vô cùng quý giá về mặt dinh dưỡng. Trong một khẩu phần lành mạnh 100 gram, atisô cung cấp khoảng 74 calo và rất giàu axit folic và một lượng vừa phải vitamin K, magiê, natri và phốt pho. Hương vị độc đáo và nhiều phương pháp nấu ăn đa dạng đã khiến nó trở nên phổ biến trên khắp thế giới, chẳng hạn như ngâm trong giấm và nước sốt hoặc làm món ăn kèm với pizza.
Ngoài ra, lõi atisô được đánh giá là có hương vị rất độc đáo và thường được sử dụng trong những bữa ăn sang trọng. Trong ẩm thực nhiều nước Địa Trung Hải, atisô được coi là một trong những nguyên liệu tiêu biểu của mùa xuân.
Ngày nay, khi mọi người tập trung vào việc ăn uống lành mạnh, sự phổ biến của atisô một lần nữa lại tăng lên. Dù ăn sống hay nấu chín, sức hấp dẫn của chúng vẫn tiếp tục thu hút sự chú ý của nhiều người yêu thích ẩm thực. Với việc nghiên cứu bộ gen và phát triển các giống khỏe mạnh mới, không gian trồng trọt và sử dụng atisô của chúng ta sẽ tiếp tục mở rộng trong tương lai.
Liệu sự hội nhập văn hóa và tính liên tục lịch sử được phản ánh bởi atisô có cho chúng ta những suy nghĩ mới về quá trình tiến hóa của thực phẩm?