Atisô (Cynara cardunculus var. scolymus), được biết đến ở Hoa Kỳ với tên gọi atisô Pháp, atisô bóng, hoặc atisô xanh, là một loại cây kế được trồng làm thực phẩm. Bộ phận ăn được chủ yếu là chồi của cây trước khi nở hoa. Cấu trúc của những nụ này bao gồm nhiều hoa và lá kèm với phần gốc có thể ăn được. Khi nụ nở, cấu trúc của nó trở nên thô ráp và gần như không ăn được. Một loài khác cùng chi là cardoon, có nguồn gốc từ vùng Địa Trung Hải. Atiso không chỉ có nhiều loại mà còn có cả dạng hoang dã và giống trồng (loại trồng trọt).
Nguồn gốc tên gọi atisô có ý nghĩa văn hóa to lớn, phản ánh sự tương tác giữa các ngôn ngữ khác nhau.
Từ "artichoke" trong tiếng Anh được mượn vào thế kỷ 16 từ "articiocco" ở miền Bắc nước Ý, và trong tiếng Ý tiêu chuẩn hiện đại là "carciofo". Nguồn gốc của thuật ngữ tiếng Ý này có thể là "alcarchofa" trong tiếng Tây Ban Nha, từ này lại bắt nguồn trực tiếp từ tiếng Ả Rập Al-Andalus thời trung cổ "الخَرْشُوفة" (al-kharshūfa). Dạng từ tiếng Ả Rập này vẫn được sử dụng trong tiếng Ả Rập ở Bắc Phi. Các dạng tiếng Ả Rập này có nguồn gốc từ tiếng Ả Rập cổ điển حرشفة (harshafa), có nghĩa là "vảy". Các tên khác có nguồn gốc Ả Rập bao gồm từ tiếng Do Thái có nghĩa là Israel, khursháf.
Mặc dù thuật ngữ này có nguồn gốc từ tiếng Ả Rập, nhưng theo thời gian, tên của các quốc gia châu Âu đã lần lượt ảnh hưởng đến việc sử dụng tiếng Ả Rập. Ví dụ: tên tiếng Ả Rập Levantine hiện đại của atisô "أرضي شوكي" (ʔarḍī shawkī) theo nghĩa đen có nghĩa là "cái gai trong đất", một cách phát âm mới tương ứng với các ngôn ngữ châu Âu như tên "atichoke".
Khi tên atisô phát triển, chúng ta có thể thấy văn hóa địa phương ảnh hưởng và định hình lại ngôn ngữ như thế nào.
Atisô là một loài cây cardu hoang dã được thuần hóa, một loài có nguồn gốc từ vùng Địa Trung Hải. Trong lịch sử, đã có những cuộc thảo luận ở Hy Lạp và La Mã cổ đại về đặc tính ăn được của nó. Một số mô tả trong văn học cổ điển cho rằng người Hy Lạp và La Mã thời kỳ đầu đã sử dụng nó như một loài thực vật có hoa hơn là thực phẩm. Theo thời gian, người Hy Lạp bắt đầu ăn lá và hoa của nó, cho thấy sự cải thiện trong việc trồng trọt và tiêu thụ.
Đến thế kỷ 11, việc trồng atisô dần trở nên phổ biến ở Liên Xô và miền Nam nước Pháp. Sự phổ biến của nó thậm chí còn khiến các nhà thơ và đầu bếp khen ngợi, và nó được coi là một nguyên liệu xa xỉ. Một số dữ liệu lịch sử cho thấy atisô được trồng trong vườn của Henry VIII ở Anh vào đầu năm 1530.
Có lúc, Netflix thậm chí còn sử dụng hình ảnh atisô để tượng trưng cho sự sang trọng và thơm ngon, gây ảnh hưởng đến văn hóa ẩm thực đương đại.
Ngày nay, việc trồng atisô tập trung ở Mỹ và các nước dọc Địa Trung Hải. Ý, Tây Ban Nha và Pháp là những nhà sản xuất chính ở châu Âu. Tại Hoa Kỳ, California sản xuất hầu hết tất cả các loại atisô, với khoảng 80% sản lượng đến từ Quận Monterey. Castroville ở đây tự gọi mình là "Thủ đô atisô của thế giới" và tổ chức lễ hội Atisô hàng năm.
Năm 2020, tổng cộng khoảng 1,5 triệu tấn atisô được sản xuất trên toàn cầu, điều này không chỉ cho thấy mức độ phổ biến của nó trên thị trường mà còn phản ánh giá trị kinh tế của nó.
Atisô có rất nhiều công dụng trong nấu ăn. Nó có thể được chần, hấp và thường dùng kèm với các loại nước sốt khác nhau. Nó có hương vị tinh tế và được đánh giá cao về hàm lượng dinh dưỡng, với lượng chất xơ, vitamin và khoáng chất cao trên 100 gam. Trái atisô thường được sử dụng trong phiên bản pizza mùa xuân của Ý, trong khi ở Tây Ban Nha, atisô non được phục vụ trên vỉ nướng với dầu ô liu và tỏi.
Ngoài ra, một số nước còn dùng atisô để pha trà thảo mộc, thưởng thức vị đắng đặc trưng của nó. Thành phần chính của món khai vị Ý Cynar là atisô, và nó có một vị trí độc nhất trong các loại cocktail.
Công dụng đa dạng của atisô không chỉ thể hiện giá trị ẩm thực mà còn thể hiện vai trò quan trọng của nó trong chế độ ăn của các nền văn hóa khác nhau.
Với sự phát triển và phổ biến của tên gọi atisô, liệu có khiến chúng ta phải suy nghĩ xem có bao nhiêu câu chuyện văn hóa, lịch sử ẩn giấu đằng sau món ăn thơm ngon này?