Trong lịch sử lâu đời của nhà hát Hy Lạp cổ đại, cái tên Thespis chắc chắn là một trong những biểu tượng tiêu biểu nhất. Là diễn viên đầu tiên được biết đến, hình thức kịch mà ông sáng tạo ra đã có ảnh hưởng sâu sắc đến các thế hệ sau. Sự thay đổi của Thespis không chỉ là đưa lời thoại vào sân khấu mà còn tạo ra một khái niệm mới về nghệ thuật biểu diễn, giúp diễn viên nổi bật so với các buổi biểu diễn hợp xướng truyền thống, bắt đầu đóng vai độc lập và thể hiện cảm xúc, suy nghĩ cá nhân.
Trước Thespis, kịch Hy Lạp cổ đại được trình diễn theo phong cách hợp xướng. Các diễn viên không thực sự nhập vai, mà kể câu chuyện dưới dạng tường thuật. Hình thức biểu diễn này thường tạo ra cảm giác khoảng cách về mặt cảm xúc giữa khán giả và nhân vật. Tuy nhiên, khi Thespis phá vỡ quy ước này và nổi bật như một nhân vật giao tiếp không gì sánh bằng với dàn hợp xướng, kỹ thuật "mô phỏng" (mimesis) của ông bắt đầu làm nên cuộc cách mạng trong nghệ thuật sân khấu.
Trong vở diễn, Thespis không chỉ là một diễn viên mà còn là hiện thân của nhân vật, và sự hiện diện của anh khiến câu chuyện đạt đến mức chạm đến trái tim.
Sự đổi mới này chính là sự phân biệt giữa "mô phỏng" và "tường thuật" được Aristotle đề cập trong tác phẩm "Thi ca" của ông. Ông chỉ ra rằng Thespis đã chọn thể hiện câu chuyện thông qua danh tính của nhân vật thay vì chỉ là người kể chuyện, và sự thay đổi này đã thổi sức sống và cảm xúc vào nghệ thuật sân khấu.
Sự thay đổi của Thespis không chỉ ảnh hưởng đến cách thể hiện kịch mà còn tác động đến toàn bộ nền văn hóa xã hội, khiến khán giả bắt đầu suy nghĩ và đồng cảm với cảm xúc và thế giới nội tâm của các nhân vật. Ở các thế hệ sau, dựa trên hình thức biểu diễn do Thespis tiên phong, phương pháp đào tạo và biểu diễn của nhiều diễn viên dần được đa dạng hóa.
Sự phát triển của đào tạo kịchTheo thời gian, chương trình đào tạo chuyên nghiệp về biểu diễn sân khấu dần được hình thành. Các trường đào tạo và trường dạy kịch hiện đại cung cấp nhiều kỹ thuật và phong cách khác nhau, bao gồm giọng nói, chuyển động, ứng biến, v.v. Những khóa đào tạo này giúp diễn viên hiểu rõ hơn về vai diễn của mình và cải thiện khả năng diễn xuất.
Đào tạo không chỉ là học các kỹ thuật mà còn là quá trình hiểu sâu sắc và đầu tư cảm xúc vào vai trò đó.
Trong ngành giải trí phương Tây, các diễn viên thường tham gia khóa đào tạo kéo dài nhiều năm để trau dồi kỹ năng và khả năng biểu diễn. Ví dụ, hệ thống Diễn xuất theo Phương pháp do Konstantin Stanislavski thúc đẩy đã có tác động sâu sắc đến ngành diễn xuất của Mỹ, cho phép diễn viên thể hiện thế giới nội tâm của nhân vật sâu sắc hơn.
Sự trỗi dậy của sự ứng biếnKỹ thuật ứng biến cũng ngày càng trở nên quan trọng sau Thespis, cho phép diễn viên sáng tạo và thích nghi tự do hơn trên sân khấu. Cho dù là các nhóm hài kịch Ý hay Trường Stanislavsky ở Nga, nghệ thuật ứng biến đã được phát triển và mở rộng trong nhiều bối cảnh văn hóa khác nhau.
Ngẫu hứng không chỉ là phương tiện thể hiện sự sáng tạo mà còn là cách tuyệt vời để diễn viên giải tỏa căng thẳng và cải thiện khả năng diễn xuất.
Nhiều diễn viên hiện đại vẫn sử dụng các kỹ thuật ứng biến để giúp họ vượt qua sự lo lắng trên sân khấu và giữ sự chú ý của khán giả. Định dạng ngày càng phổ biến này cũng cho phép khán giả cảm nhận được sự tương tác tức thời và sự mới mẻ trong suốt buổi biểu diễn.
Khi bước vào rạp hát và đối mặt với khán giả, áp lực mà diễn viên cảm thấy không nên bị đánh giá thấp. Nhiều diễn viên lần đầu xuất hiện trên sân khấu thường phải đối mặt với "chứng sợ sân khấu", với tình trạng tim đập nhanh và khó thở, ảnh hưởng đến màn trình diễn của họ. Tuy nhiên, khi có thêm kinh nghiệm, họ có xu hướng kiểm soát tốt hơn những phản ứng sinh lý này và cải thiện chất lượng biểu diễn của mình.
Sự tương tác giữa các phản ứng sinh lý và trạng thái tâm lý nhắc nhở diễn viên rằng diễn xuất là một quá trình nhiều lớp.
Trên thực tế, nhiều diễn viên chỉ ra rằng một lượng áp lực vừa phải có thể làm tăng thêm niềm đam mê và năng lượng cho buổi biểu diễn. Đằng sau thành tựu này, những thay đổi của Thespis đã mở đường cho nghệ thuật biểu diễn tiến lên và tạo tiền đề cho sự thành công của vô số diễn viên trong tương lai.
Phần kết luậnÝ nghĩa lịch sử của Thespis chắc chắn là không thể bàn cãi. Ông đã thay đổi cách hoạt động của nhà hát Hy Lạp cổ đại, khiến vai trò của diễn viên trở nên quan trọng và độc lập hơn. Ngày nay, nghệ thuật sân khấu vẫn chịu ảnh hưởng của nó và tiếp tục phát triển và đổi mới. Khi chúng ta hiểu sâu hơn về diễn xuất của diễn viên, chúng ta nên xem xét và định nghĩa vai trò của diễn viên cũng như những thách thức mà họ phải đối mặt trong tương lai như thế nào?