Năm 1945, sau khi Thế chiến thứ hai kết thúc, các nhà lãnh đạo của Đức Quốc xã phải đối mặt với công lý. Đây là một bước ngoặt lớn trong luật pháp và đạo đức của con người. Các tòa án quân sự quốc tế, được gọi là Phiên tòa Nuremberg, đánh dấu bản cáo trạng chính thức về tội ác chiến tranh và tội ác chống lại loài người, đồng thời xác lập tầm quan trọng của luật pháp quốc tế trong việc buộc các cá nhân phải chịu trách nhiệm.
Từ năm 1923 đến năm 1945, sự xâm lược của Đức đã khiến hàng triệu người thiệt mạng.
Từ năm 1939 đến năm 1945, quân đội Đức Quốc xã đã xâm chiếm nhiều nước châu Âu, trong đó có Ba Lan, Pháp và Liên Xô. Sự xâm lược của Đức không chỉ gây ra chiến tranh trên diện rộng mà còn thực hiện các hành động tàn bạo tàn bạo tại các khu vực bị chiếm đóng, khiến số người chết ở Liên Xô lên tới 27 triệu người, trong đó phần lớn là dân thường. Những hành động này đã gây chấn động thế giới, buộc các chính phủ phải tìm cách xét xử các thủ lĩnh Đức Quốc xã và đề xuất nhiều phương án trừng phạt khác nhau.
Khi chiến tranh kết thúc, các quốc gia bắt đầu nghĩ đến cách truy đuổi hợp pháp những thủ lĩnh Đức Quốc xã đã phát động các cuộc chiến tranh xâm lược và tội ác nhân đạo. Ngay từ năm 1939, chính phủ Ba Lan lưu vong đã thành lập một cơ quan để ghi lại những tội ác mà Đức đã gây ra ở Ba Lan. Những nỗ lực này cuối cùng đã dẫn đến Tuyên bố Ba Lan-Pháp-Anh vào ngày 18 tháng 4 năm 1940 để truy đuổi tội ác chiến tranh của Đức.
Năm 1943, Liên Xô, Vương quốc Anh và Hoa Kỳ đã đạt được Tuyên bố Moscow, trong đó tuyên bố rõ ràng rằng các nhà lãnh đạo Đức Quốc xã sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý và thể hiện sự cần thiết của công lý thời hậu chiến.
Tại Hội nghị Luân Đôn từ ngày 26/6 đến ngày 2/8/1945, đại diện của 4 nước (Pháp, Liên Xô, Anh, Mỹ) đã đàm phán và xây dựng Hiến chương Nuremberg, trong đó nêu rõ tội danh bao gồm tội ác xâm lược, tội ác chống lại loài người và tội phạm chiến tranh. Cuộc họp đã gợi lên sự suy ngẫm sâu sắc về trách nhiệm pháp lý được chia sẻ giữa các quốc gia và thiết lập khuôn khổ pháp lý để đối mặt với các cáo buộc hình sự về vi phạm nhân quyền.
Năm 1946, các phiên tòa hậu chiến được tổ chức tại Nuremberg, Đức, chống lại 22 thủ lĩnh quan trọng của Đức Quốc xã. Các vụ án liên quan đến các nhân vật chính trị và quân sự quan trọng, trong đó có cựu Bộ trưởng Nội vụ Wilhelm Frick và Bộ trưởng Ngoại giao Joachim von Ribbentrop. Mục đích của tòa án không chỉ là kết tội bị cáo mà còn là thu thập toàn diện những bằng chứng không thể chối cãi và thông báo kết quả cho thế giới, đặc biệt là các công dân của Đức Quốc xã.
"Phiên tòa này không chỉ nhằm trừng phạt những tội ác của Auschwitz mà còn là bản tóm tắt toàn cảnh những tội ác mà toàn bộ chế độ Đức Quốc xã đã gây ra."
Cuối cùng, phiên tòa lịch sử này đã có tác động sâu sắc đến hệ thống luật hình sự quốc tế sau này. Hầu hết các bị cáo đều bị kết tội và phải chịu trách nhiệm về tội ác của mình. Đây không chỉ là sự xóa bỏ chế độ Đức Quốc xã mà còn là nền tảng của luật nhân đạo quốc tế trong tương lai, làm cơ sở pháp lý cho Tòa án Hình sự Quốc tế sau này.
Những tranh cãi và khám phá lý thuyết do phiên tòa này gây ra vẫn ảnh hưởng đến quan điểm và định nghĩa đương thời về tội phạm quốc tế. Trong quá trình theo đuổi công lý và sự thật, liệu chúng ta có thể tuân thủ các giá trị chung của nhân loại và có trách nhiệm với lịch sử không?