Trong thế giới vi mô của sự sống, DNA là bản thiết kế mang thông tin di truyền. Tuy nhiên, cấu trúc phức tạp này không tĩnh tại. Theo thời gian hoặc do tác động của môi trường bên ngoài, DNA phải đối mặt với nhiều loại tổn thương khác nhau có thể đe dọa đến chức năng bình thường của tế bào. Vậy chính xác thì tế bào sẽ tự phục hồi như thế nào khi gặp phải tổn thương này?
Có nhiều loại tổn thương DNA, bao gồm đứt gãy sợi đơn, thiếu nucleotide và thay đổi cấu trúc hóa học, tất cả đều có thể cản trở quá trình nhân đôi tế bào và các quá trình sinh lý bình thường của tế bào.
Hư hỏng DNA thường do các quá trình tự nhiên hoặc các yếu tố môi trường bên ngoài gây ra. Ví dụ, mỗi tế bào trong cơ thể con người tạo ra tới 10.000 tổn thương oxy hóa mỗi ngày, nếu không được sửa chữa, chúng sẽ tích tụ và gây ra lão hóa cũng như các vấn đề sức khỏe khác. Điều này dẫn đến phản ứng phá hủy DNA (DDR), một cơ chế truyền tín hiệu phức tạp phát hiện tổn thương DNA và khởi tạo cơ chế sửa chữa thích hợp.
DNA được sửa chữa có thể tiếp tục cho phép các tế bào phân chia bình thường, nhưng nếu tổn thương quá nghiêm trọng, tế bào có thể bắt đầu quá trình apoptosis để tự bảo vệ.
Trong chu kỳ tế bào, các tế bào phải trải qua các điểm kiểm tra cụ thể để đảm bảo chúng khỏe mạnh trước khi bước vào nguyên phân. Đặc biệt trong giai đoạn tổng hợp (giai đoạn S), tế bào nhạy cảm nhất với tổn thương DNA. Từ điểm kiểm tra G1 đến điểm kiểm tra G2, tế bào kiểm tra cẩn thận tính toàn vẹn của DNA để tránh tạo ra thêm tổn thương trong quá trình sao chép.
Các cơ chế sửa chữa được kích hoạt bởi tổn thương DNA có thể được chia thành các loại chính sau: sửa chữa cắt bỏ bazơ, sửa chữa cắt bỏ nucleotide, sửa chữa tái tổ hợp tương đồng, v.v. Mỗi con đường sửa chữa có vai trò riêng và độ chính xác sửa chữa riêng. Ví dụ, quá trình sửa chữa cắt bỏ bazơ có thể sửa chữa tổn thương oxy hóa mà không gây ra tổn thương khác, trong khi quá trình sửa chữa cắt bỏ nucleotide nhắm vào các tổn thương DNA lớn hơn và phức tạp hơn.
Khi chúng ta già đi, khả năng tự phục hồi của tế bào trở nên kém hiệu quả hơn, đó là lý do tại sao chúng ta có xu hướng tích tụ nhiều tổn thương DNA hơn khi chúng ta già đi. Nghiên cứu cho thấy ở nhiều mô khác nhau của chuột, mức độ tổn thương DNA ở trạng thái ổn định tăng đáng kể so với tế bào trẻ, cho thấy sự tích tụ tổn thương DNA theo tuổi tác.
Nguy cơ tổn thương DNA tăng cao đáng kể do tình trạng viêm mãn tính kéo dài hoặc do ảnh hưởng của môi trường như nghiện rượu. Những yếu tố này không chỉ đe dọa sức khỏe của tế bào mà còn có thể dẫn đến ung thư.
Tổn thương DNA do môi trường, chẳng hạn như tiếp xúc với tia cực tím hoặc một số hóa chất nhất định, có xu hướng dẫn đến tình trạng đứt gãy chuỗi kép nghiêm trọng hơn. Loại tổn thương này không chỉ ảnh hưởng đến chức năng của một tế bào mà sự tích tụ lâu dài còn có thể ảnh hưởng đến toàn bộ quần thể tế bào và thậm chí gây ra lão hóa mô và bệnh lý. Quá trình sửa chữa tế bào là chìa khóa, nhưng giống như con dao hai lưỡi, những sai lầm trong quá trình sửa chữa có thể dễ dàng dẫn đến đột biến và cuối cùng là ung thư.
So với sửa chữa tái tổ hợp tương đồng, sửa chữa nối đầu không tương đồng là một cách khác để xử lý tình trạng đứt sợi đôi. Mặc dù có tốc độ xử lý nhanh nhưng độ chính xác vẫn còn thiếu sót. Do đó, các tế bào sử dụng phương pháp sửa chữa này có thể phải đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng nếu chúng bị tổn thương DNA khác cùng lúc. Tình trạng này phản ánh khả năng tự phục hồi của tế bào rất mong manh.
Trong nghiên cứu về ung thư, lượng tổn thương DNA quá mức thường khiến tế bào ung thư phát triển mạnh, vì vậy việc hiểu quá trình này rất quan trọng để tìm ra phương pháp điều trị mới.
Ngoài ra, các nghiên cứu cũng chỉ ra rằng sự xuất hiện của tổn thương oxy hóa có liên quan chặt chẽ đến sự hình thành trí nhớ trong não. Tổn thương oxy hóa DNA có thể ảnh hưởng đến sự biểu hiện của một số gen nhất định trong tế bào thần kinh, được bật hoặc tắt trong quá trình hình thành trí nhớ. Do đó, tổn thương DNA không chỉ đe dọa đến sức khỏe mà còn có thể ảnh hưởng đến chức năng học tập và trí nhớ.
Trong quá trình sửa chữa có vẻ nhỏ nhưng có tầm ảnh hưởng sâu rộng này, các nhà khoa học liên tục khám phá cách các tế bào nhận biết, phản ứng và sửa chữa tổn thương DNA. Với những nghiên cứu sâu hơn trong tương lai, chúng ta có thể hiểu rõ hơn về quá trình sống cực kỳ quan trọng này và đưa ra những ý tưởng mới cho các phương pháp điều trị chống lão hóa, chống ung thư và sức khỏe não bộ. Kết quả là, quá trình sửa chữa và tổn thương DNA một lần nữa trở thành trọng tâm của quá trình khám phá liên tục trong cộng đồng khoa học. Tuy nhiên, chúng ta không thể không tự hỏi, tiềm năng của cơ chế sửa chữa DNA có thể giúp chúng ta vượt qua những thách thức về sức khỏe và lão hóa như thế nào?