Vào thế kỷ 19, đi bộ như một môn thể thao bất ngờ trở thành một trong những hoạt động được xã hội say mê theo đuổi lúc bấy giờ. Từ một thói quen tập thể dục được luyện tập trong khi đi bộ đến việc trở thành nguồn hứng thú cho khán giả, việc đi bộ đã chiếm được trí tưởng tượng của công chúng một cách đáng kinh ngạc trong suốt nhiều năm qua. Cho dù đó là một chuyến đi hàng ngày hay một cuộc phiêu lưu vượt quá tiêu chuẩn, việc đi bộ chắc chắn đóng một vai trò quan trọng.
Đi bộ, là hình thức hoạt động cơ bản nhất của con người, trải qua hàng nghìn năm lịch sử. Những người biết đi sớm nhất chắc chắn là những người đã rời Châu Phi và đi du lịch khắp thế giới. Trong bối cảnh xã hội và văn hóa thay đổi nhanh chóng, các môn thể thao đi bộ ở thế kỷ 19 không chỉ là một hoạt động thể thao mà còn là biểu hiện của cải cách xã hội.
Vào thế kỷ 18 và 19, đi bộ không chỉ là phương tiện đi lại hàng ngày mà còn là một hình thức giải trí, nhiều người dân thành phố bắt đầu tham gia các cuộc thi đi bộ để thể hiện sức bền và kỹ năng của mình.
Trong thời kỳ này, nhiều vận động viên đi bộ nổi tiếng đã xuất hiện và trở thành người nổi tiếng. Ví dụ, thuyền trưởng Robert Barclay Allardice, được mệnh danh là "Người đi bộ nổi tiếng", đã lập kỷ lục đáng kinh ngạc vào năm 1809 khi đi bộ trong 1.000 giờ liên tục, di chuyển với tốc độ một dặm một giờ. Trong thời gian này, khoảng 10.000 khán giả đã đến xem sự kiện, điều này đã thu hút sự quan tâm rộng rãi đến văn hóa và xã hội vào thời điểm đó.
Nhiều người đã bị sốc trước thành tích của Barclay, nó không chỉ thể hiện sức bền vượt trội mà còn thay đổi cách mọi người nghĩ về việc đi bộ.
Với sự gia tăng của phong trào đi bộ, các thành phố bắt đầu chú ý đến đường dành cho người đi bộ và quy hoạch đô thị. Phần lớn thiết kế đô thị vào thời điểm đó tập trung vào nhu cầu của người đi bộ, thiết lập mạng lưới người đi bộ kết nối các địa điểm khác nhau, cho dù đó là những con đường ngắn trong thành phố hay những phố mua sắm được thiết kế dành riêng cho người đi bộ.
Những chính sách này không chỉ cải thiện môi trường đi lại cho người đi bộ mà còn thúc đẩy sự phát triển kinh tế và tương tác xã hội của thành phố.
Tuy nhiên, với tốc độ đô thị hóa tăng nhanh, vấn đề an toàn cho người đi bộ dần xuất hiện. Khi ô tô trở thành phương tiện giao thông chính, khả năng dễ bị tổn thương của người đi bộ trong không gian công cộng đô thị trở thành một thách thức lớn. Các thành phố cần đảm bảo an toàn cho người đi bộ bằng cách thiết kế đường phố và tín hiệu giao thông tốt hơn.
Người đi bộ và người lái xe đều có vai trò trong việc cải thiện an toàn đường bộ, cùng nhau hợp tác để giảm nguy cơ tai nạn và giữ an toàn cho nhau.
Là một môn thể dục hàng ngày, đi bộ không chỉ giúp ích cho sức khỏe cá nhân mà còn là cách hữu hiệu để cải thiện môi trường. Trong xã hội hiện đại, đặc biệt là trong bối cảnh theo đuổi du lịch ít carbon, đi bộ được nhiều người coi là phương thức giao thông bền vững có thể giảm lượng khí thải carbon dioxide và các vấn đề tắc nghẽn đô thị một cách hiệu quả.
Dù là để tận hưởng khung cảnh tươi đẹp của thành phố hay để xả stress thì đi bộ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhiều người.
Mặc dù sự phổ biến của việc đi bộ đã giảm sút vào cuối thế kỷ 20 nhưng tầm quan trọng của nó vẫn chưa bao giờ giảm sút. Xã hội ngày nay vẫn đang tìm kiếm các cơ sở vật chất dành cho người đi bộ tốt hơn và các biện pháp an toàn, đặc biệt là ở một số thành phố lớn như Copenhagen và Thành phố New York, những nơi cũng đang tích cực thúc đẩy thiết kế và quy hoạch khu phố thân thiện với người đi bộ.
Thách thức mà chúng tôi gặp phải là làm thế nào để giúp mọi người dân có thể đi lại an toàn, tự do trong thành phố và tận hưởng lối sống lành mạnh.
Khi xã hội tiếp tục phát triển, làm thế nào việc đi bộ, một hoạt động đơn giản nhưng đầy ý nghĩa, lại được con người hiện đại coi trọng?