"Hòa hợp châu Âu" vào thế kỷ 19 là một hệ thống quốc tế được một số cường quốc thành lập để duy trì sự cân bằng quyền lực và ranh giới chính trị ở châu Âu. Giai đoạn này đánh dấu thời kỳ tương đối hòa bình và ổn định kể từ Cách mạng Pháp và Chiến tranh Napoleon. Vậy thì, những yếu tố lịch sử và tính toán chính trị nào ẩn chứa đằng sau nền hòa bình này?
Sự khởi đầu của Hòa nhạc Châu Âu có thể bắt nguồn từ Đại hội Vienna năm 1814-1815. Đây là một loạt hội nghị được các cường quốc triệu tập để giải quyết các xung đột tiềm tàng và duy trì trật tự quốc tế. Hội nghị đã thành công trong việc hạn chế ảnh hưởng của Pháp ở một mức độ nhất định và thành lập bốn cường quốc: Áo, Phổ, Nga và Anh. Những nỗ lực của năm cường quốc đã giúp châu Âu tránh được một cuộc chiến tranh quy mô lớn trong một khoảng thời gian.
Hòa nhạc châu Âu là một hoạt động hợp tác quốc tế vì hòa bình, phản ánh mong muốn của các nước châu Âu về sự ổn định và hợp tác.
Thời kỳ hòa bình này không kéo dài hoàn toàn suôn sẻ. Các nhà sử học không đồng tình về lý do dẫn đến cuộc xung đột đang diễn ra: một số người cho rằng những vết nứt trong hệ thống hợp tác cũ bắt đầu xuất hiện vào những năm 1820, đặc biệt là trong các phong trào tự do và dân tộc chủ nghĩa của Ý, khi sự khác biệt về quan điểm giữa các quốc gia trở nên rõ ràng. Tuy nhiên, các học giả khác tin rằng hệ thống này vẫn tiếp tục cho đến khi Chiến tranh thế giới thứ nhất bùng nổ.
Một số người tin rằng sự ổn định địa chính trị do Hòa hợp châu Âu tạo ra đã góp phần vào sự bành trướng của chủ nghĩa thực dân vào thế kỷ 19.
Sự thành công của Hòa nhạc châu Âu không phải lúc nào cũng nhờ vào sự hoàn hảo của hệ thống mà là nhờ vào sự hợp tác theo từng giai đoạn của các quốc gia tham gia. Đặc biệt, Liên minh Thần thánh trước đây của các lực lượng bảo thủ (Nga, Áo và Phổ) đã tăng cường hợp tác để ứng phó với các cuộc cách mạng và phong trào dân tộc thời bấy giờ. Ngược lại, những người theo chủ nghĩa tự do có cách hành xử linh hoạt hơn, đôi khi có thể đạt được sự cân bằng tinh tế giữa chủ nghĩa bảo thủ và sự thay đổi.
Cuộc cách mạng nổ ra năm 1848, mặc dù không thể thay đổi căn bản bản đồ châu Âu, nhưng theo một số cách, đã đánh dấu sự kết thúc của giai đoạn đầu tiên của Hòa hợp châu Âu. Những cuộc cách mạng này không thể thay đổi được ranh giới lãnh thổ của các quốc gia lớn, nhưng chúng làm suy yếu đáng kể quyền kiểm soát của Liên minh châu Âu và làm gia tăng căng thẳng quốc gia và quốc tế.
Chủ nghĩa dân tộc, với tư cách là một lực lượng cấp tiến, cuối cùng đã gây ra mối đe dọa đến sự ổn định của Liên minh châu Âu.
Với sự thống nhất của Đức và Ý, sự hợp tác này đương nhiên đã kết thúc. Một mặt, cuộc đấu tranh của nhân dân Đức và Ý đã đặt ra thách thức đối với các hệ thống cũ này, làm gia tăng sự mất cân bằng giữa các cường quốc và dẫn đến sự hình thành cơ chế chiến tranh cuối cùng.
Vào cuối thế kỷ 19, Otto von Bisameck đã nỗ lực khôi phục lại Hòa hợp châu Âu, cố gắng tiếp tục ủng hộ lập trường của Đức thông qua các biện pháp ngoại giao. Giai đoạn này cũng đánh dấu những nỗ lực hợp tác ngoại giao sâu rộng hơn, một bức tranh duy trì được hòa bình ngắn ngủi mặc dù có nhiều thách thức trong và ngoài nước.
Đối với nhiều nhà lãnh đạo vào thời điểm đó, chiến tranh trong tương lai là điều không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, khi ngọn lửa của Thế chiến thứ nhất bùng nổ, sự kết thúc của "Hòa nhạc châu Âu" dường như là điều không thể tránh khỏi. Cuộc chiến đánh dấu sự sụp đổ hoàn toàn của cấu trúc quyền lực truyền thống và đẩy thế giới vào một kỷ nguyên bất ổn mới.
The European Concert có ảnh hưởng như thế nào đến sự phát triển sau này của quan hệ quốc tế?