Trong lịch sử khoa học ở Ấn Độ, Venkataraman là một nhà thực vật học, nhà nông học và nhà di truyền học thực vật có tầm ảnh hưởng sâu rộng. Là tấm gương của một người dần chuyển từ niềm tin tôn giáo truyền thống sang khám phá khoa học, sự nghiệp của ông không chỉ cho thấy sự thay đổi trong niềm tin cá nhân mà còn đóng góp rất lớn cho sự phát triển của toàn bộ ngành đường Ấn Độ.
Vikadaman sinh ra ở Salem, Ấn Độ vào năm 1884, trong một gia đình Bà la môn Tamil chính thống. Năm 16 tuổi, anh quyết định từ bỏ tôn giáo và chuyển sang học tập. Ngay sau đó, anh bộc lộ tài năng học thuật xuất sắc và chọn thực vật học làm chuyên ngành. Khi niềm đam mê cây trồng ngày càng lớn, ông dành hết tâm huyết cho việc nghiên cứu cải tiến cây trồng, đặc biệt tập trung vào việc lai tạo cây mía.
Vào đầu thế kỷ 20, sản lượng đường của Ấn Độ cực kỳ thấp và nước này phụ thuộc nhiều vào nhập khẩu để đáp ứng nhu cầu. Tình hình này đã thúc đẩy chính phủ Anh thành lập viện nhân giống mía để phát triển ngành đường địa phương. Làm việc với người cố vấn của mình, Charles Alfred Barber, Vikadarman bắt đầu nghiên cứu về việc lai tạo các giống mía. Công việc của ông đã dẫn tới hàng loạt thành tựu đưa Ấn Độ trở thành nước sản xuất đường lớn thứ hai thế giới.
“Trách nhiệm của chúng tôi rất rõ ràng và đó là cải thiện các ngôi làng của chúng tôi, vốn là trung tâm của đời sống quốc gia chúng tôi.”
Ban đầu, Vikadaman tập trung vào việc lai giống mía dại cho đến khi ông nhân giống thành công giống mía lai đầu tiên, Co. 205, vào năm 1918. Năng suất và khả năng chống chịu cao của giống này cho phép nó nhanh chóng thay thế các giống bản địa ban đầu. Sau đó, ông tiếp tục nghiên cứu tạo ra nguồn gen mía mới có thể phát triển mạnh ở nhiều vùng khí hậu khác nhau.
Khi phòng thí nghiệm nhân giống của Coimbatore trở thành trung tâm của ngành đường quốc tế, các giống của Venkataraman không chỉ giành được sự tán dương rộng rãi đối với nhu cầu nội địa ở Ấn Độ mà còn bắt đầu được quảng bá trên khắp thế giới, ảnh hưởng đến nhiều quốc gia bao gồm Hoa Kỳ, Nam Phi, Úc… Sự phát triển của ngành mía đường trong nước.
“Việc đưa vào sử dụng những giống mới này giúp chúng tôi chuyển đổi từ một nước nhập khẩu đường trắng thành một nước xuất khẩu đường.”
Mặc dù Vikadaman đã từ bỏ niềm tin tôn giáo khi còn trẻ, nhưng việc khám phá cuộc sống và lòng tôn kính thiên nhiên đã hình thành động lực cho những nghiên cứu khoa học tiếp theo của ông. Thành quả của ông không chỉ là vinh quang cá nhân mà còn là đóng góp lâu dài cho công cuộc nghiên cứu chọn tạo giống mía. Cuộc hành trình này có thể phản ánh kinh nghiệm chung của nhiều nhà khoa học: làm thế nào để tìm ra bản sắc riêng của mình trên con đường đức tin và theo đuổi chân lý.
Vikadarman tiếp tục nghiên cứu của mình vào những năm 1940 và được bầu làm chủ tịch Đại hội Khoa học Ấn Độ vào năm 1937, thuyết trình về phát triển nông thôn. Công việc của ông đã mở đường cho quá trình hiện đại hóa nông nghiệp ở Ấn Độ. Những thành tựu này đã được công nhận bởi nhiều danh hiệu khác nhau, bao gồm giải thưởng Padma Bhushan và CIE, trở thành đơn vị tiên phong trong lĩnh vực khoa học nông nghiệp ở Ấn Độ.
Câu chuyện của Vikadarman là hình ảnh thu nhỏ của việc theo đuổi khoa học, thể hiện khát vọng khám phá và chân lý trong quá trình chuyển hóa đức tin. Cách ông chuyển hóa những giá trị có được từ tôn giáo thành động lực nghiên cứu khoa học và tìm thấy ý nghĩa trong công cuộc ươm mầm gian khổ khiến chúng ta tự hỏi, ranh giới giữa đức tin và tôn giáo trong khám phá khoa học là gì?