Vào thế kỷ 20, một người anh hùng thầm lặng đã đưa Ấn Độ lên đỉnh cao của ngành công nghiệp đường toàn cầu bằng những ý tưởng và sự chăm chỉ của mình. Ông là Rao Bahadur Sir Tiruvadi Sambasiva Iyer Venkataraman, một người Ấn Độ có những đóng góp to lớn cho các lĩnh vực thực vật học, nông học và di truyền thực vật. Các nhà khoa học đóng góp. Nhờ công trình khoa học của mình, Ấn Độ không chỉ trở thành quốc gia sản xuất đường lớn thứ hai thế giới mà còn tiếp tục hỗ trợ ngành công nghiệp đường ở nhiều quốc gia khác.
Vikadaman sinh năm 1884 tại tỉnh Madras (nay là Tamil Nadu) trong một gia đình có nguồn gốc Tamil Brahmi bảo thủ. Chàng trai trẻ đã từ bỏ tôn giáo ở tuổi 16 để tập trung vào học tập. Sau đó, ông hoàn thành bằng cử nhân ngành thực vật học tại Đại học Madras và gia nhập Cao đẳng Nông nghiệp vào năm 1908, bắt đầu hành trình nghiên cứu thực vật học của mình.
Vào đầu thế kỷ 20, sản lượng mía thấp ở Ấn Độ đã buộc nước này phải phụ thuộc vào nguồn đường nhập khẩu từ Đông Ấn Hà Lan. Để giải quyết vấn đề này, chính phủ Anh quyết định thành lập một viện nghiên cứu mía ở Coyne và bổ nhiệm Vikadaman làm trợ lý. Bước ngoặt này cho chúng ta thấy được tài năng vượt trội của ông trong việc lai tạo mía.
Vikadaman thậm chí còn đi tiên phong trong các kỹ thuật mới trong quá trình nghiên cứu của mình, chẳng hạn như thao tác quang kỳ để kích thích ra hoa và lai tạo thực vật một cách nhân tạo. Những đổi mới này đã mang lại hy vọng cho cuộc sống của hàng triệu người.
Những nỗ lực của Vikadaman đã đạt đến đỉnh cao vào năm 1918, khi Viện Coyne đã lai tạo thành công giống mía lai đầu tiên, Co. 205, có năng suất cao hơn 50% so với các giống mía truyền thống. Bước đột phá này không chỉ làm thay đổi ngành công nghiệp mía đường ở Ấn Độ mà còn thúc đẩy sự ổn định và tăng trưởng của ngành công nghiệp mía đường ở các quốc gia khác.
Nghiên cứu của Vikadaman không chỉ giới hạn ở Ấn Độ. Các giống mía do ông trồng dần trở nên phổ biến ở các nước như Nam Phi, Úc, Pakistan và nhiều nước khác, trở thành lực lượng hỗ trợ cốt lõi cho ngành công nghiệp mía đường ở những khu vực này.
Theo thời gian, các giống mía của Fort Coing, chẳng hạn như Co. 419, Co. 421 và Co. 290, đã trở thành giống mía chủ lực của nhiều thị trường quốc tế, hỗ trợ ngành mía đường tại 22 quốc gia trên toàn thế giới.
Mặc dù Vikadaman đã nghỉ hưu vào năm 1942, nhưng nghiên cứu của ông về lai tạo mía vẫn còn có ảnh hưởng. Trong những năm cuối đời, ông đã rao giảng về tầm quan trọng của giáo dục và cải thiện làng xã, và những phát biểu của ông vẫn được trích dẫn rộng rãi cho đến ngày nay.
Vikadaman đã nhận được nhiều giải thưởng và danh hiệu cho những đóng góp của mình, bao gồm cả việc được trao tặng Huân chương Đế chế Ấn Độ (CIE) và Padma Bhushan. Ông cam kết phát triển cộng đồng học thuật và đã trình bày kết quả nghiên cứu của mình tại một số hội nghị quốc tế.
Những nỗ lực của ông không chỉ biến Ấn Độ từ một nước nhập khẩu đường thành một nước sản xuất đường lớn trên thế giới mà còn tạo ra sự khác biệt thực sự trong cuộc sống của hàng triệu nông dân.
Nhờ sự tận tụy và đổi mới liên tục của Vikadaman, chúng ta đã chứng kiến Ấn Độ đạt được vị thế đáng kể trong ngành công nghiệp đường toàn cầu. Theo thời gian, liệu thành công này có truyền cảm hứng cho các nhà nghiên cứu và chuyên gia nông nghiệp trong các lĩnh vực khác theo đuổi những thành tựu tương tự hay không?