Trộm cắp là một tội phạm liên quan đến việc chiếm đoạt trái phép tài sản cá nhân của người hoặc doanh nghiệp khác. Tội phạm này lần đầu tiên bị trừng phạt theo hệ thống luật chung của Anh, và với sự lan rộng của luật pháp Anh, nó đã trở thành một phần của hệ thống pháp luật của nhiều quốc gia và vẫn còn hiệu lực ở nhiều nơi cho đến ngày nay. Mặc dù Vương quốc Anh, xứ Wales và Ireland đã dần thay thế luật "trộm cắp" ban đầu và chia chúng thành các tội danh cụ thể như trộm cắp, cướp và gian lận, nhưng tại Hoa Kỳ, New South Wales và Jersey, tội trộm cắp vẫn tồn tại.
Từ trộm cắp bắt nguồn từ tiếng Pháp trung đại "larcin", có thể có gốc từ tiếng Latin là "latrocinium", có nghĩa là "kẻ cướp".
Định nghĩa và hình phạt cho tội trộm cắp khác nhau tùy theo luật pháp của mỗi quốc gia. Ví dụ, ở New South Wales, hành vi trộm cắp có thể bị phạt tới năm năm tù, trong khi ở Ireland, hình phạt này đã bị bãi bỏ vào năm 2002. Mặc dù vậy, nhiều nơi vẫn tiếp tục áp dụng tội phạm này để bảo vệ quyền sở hữu cá nhân và tài sản. Vì bản chất của hành vi trộm cắp và các yếu tố pháp lý liên quan đến tội phạm này rất khác nhau nên việc hiểu rõ quá trình phát triển của nó chắc chắn là rất quan trọng.
Các yếu tố cơ bản của hành vi trộm cắp là chiếm hữu tài sản trái phép, sự đồng ý rõ ràng của người chiếm hữu và ý định kiểm soát tài sản trái phép. Những luật lệ đầu tiên về trộm cắp khá khoan dung trong việc xử lý những yếu tố này, nhưng theo thời gian, luật lệ ngày càng trở nên nghiêm ngặt hơn trong việc định nghĩa những yếu tố này.
Ví dụ, nhiều luật tiểu bang định nghĩa trộm cắp là hành vi trộm cắp "tiền bạc, sức lao động hoặc tài sản hữu hình hoặc vô hình".
Ở Hoa Kỳ, luật chống trộm cắp của tiểu bang bắt nguồn từ luật chung của Anh. Theo luật này, trộm cắp bao gồm hành vi lấy cắp tài sản hữu hình của người khác một cách bất hợp pháp (tức là không được sự đồng ý của chủ sở hữu) với mục đích chiếm đoạt vĩnh viễn tài sản đó. Hầu hết các tiểu bang đều có luật định nghĩa rõ ràng hành vi trộm cắp là tội theo luật định và quy định rõ hình phạt cho hành vi này.
Luật chống trộm cắp ở Anh lần đầu tiên được quy định rõ ràng trong Đạo luật chống trộm cắp năm 1916 và kể từ năm 1969, luật này đã được thay thế bằng tội trộm cắp rộng hơn. Mặc dù vậy, tội trộm cắp vẫn được sử dụng ở một số vùng lãnh thổ phụ thuộc của Anh, chẳng hạn như Jersey.
Các yếu tố chính của tội trộm cắp bao gồm hành vi thực sự lấy tài sản và ý định tước đoạt tài sản. Theo luật này, việc chiếm đoạt tài sản phải là hành vi bất hợp pháp và không được sự đồng ý. Ngoài ra, hành vi trộm cắp phải cụ thể, chẳng hạn như di chuyển hoặc cất giấu tài sản.
Trong đó, định nghĩa về "tài sản" chủ yếu giới hạn ở tài sản cá nhân hữu hình, phải có giá trị kinh tế mới cấu thành cơ sở của tội trộm cắp.
Dựa trên giá trị của tài sản bị đánh cắp, trộm cắp có thể được chia thành trộm cắp lớn và trộm cắp nhỏ. Ví dụ, ở Hoa Kỳ, 400 đô la hoặc 1.000 đô la thường được sử dụng làm ranh giới để phân loại tội phạm. Mặc dù ngưỡng này có thể khác nhau tùy theo từng tiểu bang, nhưng nhìn chung, cáo buộc trộm cắp tập trung vào giá trị tài sản hơn là các điều khoản pháp lý cụ thể.
Trộm cắp đôi khi bị nhầm lẫn với các tội phạm tương tự khác, chẳng hạn như tham ô (lấy tài sản của người khác mà không được phép hợp pháp). Mặc dù tham ô công quỹ liên quan đến việc sử dụng tài sản bất hợp pháp, nhưng các yếu tố pháp lý của nó rõ ràng khác với trộm cắp, đòi hỏi phải đặc biệt chú ý.
Nhìn chung, sự phát triển của tội trộm cắp không chỉ phản ánh sự thay đổi của hệ thống pháp luật mà còn cho thấy nhận thức của xã hội về bảo vệ tài sản ngày càng được nâng cao. Trong thế giới toàn cầu hóa ngày nay, trộm cắp vẫn là vấn đề pháp lý phổ biến, thách thức luật pháp và cơ quan thực thi pháp luật của nhiều quốc gia.
Trong môi trường pháp lý ngày càng phức tạp này, tội phạm trộm cắp sẽ diễn biến như thế nào trong tương lai để thích ứng với xã hội toàn cầu luôn thay đổi?