Sự thịnh vượng là một khái niệm quan trọng trong triết học Hy Lạp cổ đại, đặc biệt là trong hệ thống triết học của Aristotle. Đối với Aristotle, sự thịnh vượng (hay eudaimonia) không chỉ là niềm vui cảm xúc hay hạnh phúc tạm thời mà là một trạng thái cuộc sống lâu dài và liên tục, được phản ánh qua sự phát triển và nhận thức tổng thể của cá nhân cấp trên. Aristotle đã khám phá sâu vấn đề này trong Đạo đức học Nicomachean, cho rằng sự thịnh vượng là điều tốt đẹp nhất mà con người có thể đạt được.
“Hoạt động vui vẻ là hoạt động trọn vẹn được thực hiện với đức hạnh.”
Từ quan điểm của Aristotle, thịnh vượng là một hoạt động chứ không chỉ là kết quả. Nó liên quan đến sự hoàn thiện về đạo đức và trí tuệ của một người. Ông tin rằng sự phát triển cá nhân đòi hỏi phải tham gia vào nhiều hoạt động khác nhau, phù hợp với đạo đức. Ông nhấn mạnh rằng sự thịnh vượng phải đi kèm với một quá trình sống trọn vẹn, bởi vì “chim én không thể mang lại mùa xuân, và một ngày đẹp trời không thể khiến con người hoàn toàn hạnh phúc”.
Quan điểm của Aristotle về sự thịnh vượng cũng bao gồm sự phù hợp với xã hội. Ông chỉ ra rằng con người là sinh vật xã hội và sự thịnh vượng của con người không thể tách rời khỏi sự tương tác tốt với người khác. Ông đề cập rằng quan hệ xã hội tốt đẹp và trách nhiệm xã hội cũng là điều kiện quan trọng để đạt được sự thịnh vượng.
“Hạnh phúc là hoạt động cao nhất của tâm hồn và đạt được theo cách phù hợp với trạng thái đạo đức tốt.”
Một khía cạnh quan trọng khác của sự thịnh vượng là tiềm năng và sự phát triển của con người. Aristotle nhấn mạnh rằng mỗi người có những tiềm năng riêng biệt và sự thịnh vượng đạt được thông qua việc phát triển những tiềm năng này. Ở đây, Aristotle vượt xa việc theo đuổi sự thịnh vượng vật chất đơn thuần, nhấn mạnh vào việc làm giàu tinh thần và phát triển đạo đức. Ông tin rằng sự tự thực hiện và đóng góp cho xã hội là trung tâm của sự thịnh vượng.
Trong xã hội ngày nay, khái niệm thịnh vượng được diễn giải lại để mở rộng ra ngoài sức khỏe tinh thần cá nhân và sự hài lòng liên tục đến sự hài lòng trong công việc và phúc lợi xã hội. Các nhà tâm lý học hiện đại như Martin Seligman và những người khác đã nhấn mạnh hơn nữa vai trò của tâm lý tích cực và đề xuất một lối sống thịnh vượng nhằm thúc đẩy sự phát triển lành mạnh tổng thể của các cá nhân về mặt cảm xúc, xã hội và tâm lý.
“Sự thịnh vượng là cảm giác hài lòng liên tục và đòi hỏi phải xây dựng các mối quan hệ tốt cũng như hệ thống hỗ trợ tinh thần.”
Thông qua sự hiểu biết sâu sắc về sự thịnh vượng, chúng ta có thể thấy rằng sự thịnh vượng không chỉ là thành công cá nhân hay sự hỗ trợ tạm thời mà là một quá trình có hệ thống nhằm đạt được sự hài hòa giữa bản thân và người khác. Sự thịnh vượng chung của xã hội đòi hỏi sự nỗ lực của mọi người. Chỉ khi mỗi cá nhân trong xã hội phát huy được tiềm năng của mình thì xã hội nói chung mới thực sự thịnh vượng.
Dựa trên định nghĩa của Aristotle, sự thịnh vượng đòi hỏi thời gian, nỗ lực bền bỉ và sự hỗ trợ từ môi trường. Điều này khiến người ta phải suy nghĩ: Có bao nhiêu người trong xã hội ngày nay có thể hiểu sâu sắc và phấn đấu để đạt được sự thịnh vượng thực sự?