Tắc kè là sinh vật hấp dẫn của tự nhiên. Đôi chân của chúng cho phép chúng leo trèo trên mọi bề mặt, một khả năng đã thu hút được sự quan tâm lớn từ cộng đồng khoa học. Khả năng bám dính đáng kinh ngạc này không chỉ dựa vào ảnh hưởng của diện tích bề mặt mà còn ẩn chứa những cấu trúc sinh học và cơ chế vật lý phức tạp đằng sau nó.
Cấu trúc chuyên biệt của bàn chân tắc kè cho phép chúng tương tác mạnh với các bề mặt leo trèo bằng lực Van der Waals.
Tắc kè thuộc họ Gekkonidae, một nhóm bò sát sống ở vùng ôn đới và nhiệt đới. Hiện tại có hơn 1.000 loài tắc kè được biết đến, với nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau. Chúng là loài ăn tạp và thường ăn côn trùng và giun đất. Hầu hết các loài tắc kè, chẳng hạn như tắc kè mào (Correlophus ciliatus), có khả năng trèo tường và các bề mặt khác, cho phép chúng tồn tại trong nhiều môi trường khác nhau.
Các cấu trúc nhỏ trên chân tắc kè, chẳng hạn như vô số sợi lông nhỏ hay "setae", rất quan trọng đối với khả năng bám dính của nó. Sự hiện diện của những sợi lông siêu nhỏ này làm tăng lực van der Waals giữa bàn chân và bề mặt leo núi. Lực này có nguồn gốc từ sự tương tác yếu giữa các phân tử. Mặc dù diện tích tiếp xúc của mỗi sợi lông nhỏ tương đối nhỏ nhưng khi hàng triệu sợi lông nhỏ hoạt động cùng lúc thì có thể tạo ra đủ lực hỗ trợ.
Mặt dưới bàn chân của tắc kè được cấu tạo từ hàng chục triệu cấu trúc giống như sợi tóc. Mỗi sợi lông siêu nhỏ dài khoảng 5 mm và mỏng hơn sợi tóc của con người. Có khoảng 1.000 cấu trúc giống như bàn chải ở cuối mỗi seta, được gọi là "thìa". Những chiếc thìa này tạo ra lực van der Waals mạnh mẽ và ổn định khi tiếp xúc với một bề mặt, cho phép tắc kè dễ dàng đi trên bề mặt thẳng đứng mà không bị trượt.
Các sợi lông siêu nhỏ của tắc kè có thể chịu được trọng lượng tương đương 20 miligam. Nếu sử dụng sức mạnh của hàng triệu sợi lông nhỏ, nó có thể chịu được trọng lượng khoảng 300 pound.
Khả năng bám dính của tắc kè phụ thuộc rất nhiều vào sự tương tác của lực van der Waals. Độ mạnh của lực này phụ thuộc vào khoảng cách và vật liệu giữa các bề mặt tiếp xúc và cấu trúc chân của tắc kè có thể tăng cường lực này một cách hiệu quả.
Có nhiều yếu tố sẽ ảnh hưởng đến khả năng bám dính của tắc kè, bao gồm độ nhám của bề mặt, các chất hấp phụ trên bề mặt, diện tích tiếp xúc của chân tắc kè trên bề mặt và mô đun đàn hồi của vật liệu .
Nghiên cứu khoa học chỉ ra rằng độ nhám của bề mặt rất quan trọng đối với khả năng bám dính của tắc kè, vì bề mặt gồ ghề có thể cung cấp nhiều điểm tiếp xúc hơn.
Nghiên cứu chuyên sâu về cơ chế bám dính của tắc kè không chỉ góp phần vào sự phát triển của sinh học mà còn có thể truyền cảm hứng cho khoa học và công nghệ vật liệu mới. Nhiều nhà khoa học đang mô hình hóa cấu trúc microhair của tắc kè trong nỗ lực tạo ra các vật liệu và thiết kế kết dính hiệu quả hơn có thể đóng vai trò quan trọng trong các lĩnh vực như y học và xây dựng.
Giống như những kỳ quan khác của thiên nhiên, khả năng bám dính của tắc kè là lời nhắc nhở rằng thế giới tự nhiên còn ẩn chứa nhiều điều bí ẩn đáng khám phá. Làm thế nào các cơ chế sinh học như vậy có thể truyền cảm hứng cho công nghệ hiện đại?