Ở Hy Lạp cổ đại, con người đã có hiểu biết sơ bộ về một số hiện tượng điện từ nhưng ít người biết về bản chất của chúng.
Ngay từ khoảng năm 600 trước Công nguyên, nhà toán học Hy Lạp cổ đại Thales xứ Miletus đã phát hiện ra tính chất điện của hổ phách trong các thí nghiệm. Sau khi cọ xát liên tục hổ phách với lông thú, ông phát hiện ra hổ phách hút các vật nhẹ, chẳng hạn như những sợi lông mịn. Hiện tượng này, mặc dù khoa học thời đó chưa hiểu đầy đủ, nhưng đã chứng minh sự tương tác giữa một số chất với các chất khác. Đây có thể là một trong những khám phá sớm nhất của con người về hiện tượng tích điện.
Tuy nhiên, sự hiểu biết của người Hy Lạp cổ đại về điện tích vẫn còn khá sơ khai. Thales không cho rằng sức hấp dẫn của hổ phách là do điện tích mà cho rằng đó là do các vật thể vô tri có linh hồn. Sự hiểu biết về tĩnh điện này đã tiến xa hơn một chút vào thời cổ đại cho đến khi các nhà khoa học như William Gilbert, người xuất bản cuốn “The Magnet” năm 1600, đặt nền móng cho việc nghiên cứu điện và từ.
Gilbert đặt ra từ "điện" trong cuốn sách, được dịch từ tiếng Hy Lạp "ἤλεκτρον", có nghĩa là hổ phách.
Kể từ đó, nhiều nhà khoa học đã tiến hành nghiên cứu chuyên sâu về đặc tính của tĩnh điện và mô tả hành trạng cũng như các loại điện tích. Đặc biệt vào thế kỷ 18, các nhà tư tưởng như Benjamin Franklin đã phát triển thêm khái niệm điện tích. Ông đã tạo ra các định nghĩa về các loại điện tích khác nhau, đặt ra thuật ngữ “điện tích” và mô hình hóa sự truyền điện tích giữa các vật thể.
Tất cả sự phát triển này cho thấy hiện tượng tĩnh điện rất phức tạp bởi những đặc tính vật lý độc đáo của chúng. Bất cứ khi nào hai vật liệu khác nhau cọ xát với nhau, có thể làm thay đổi sự phân bố điện tích của chúng và có thể tạo ra hiện tượng gọi là "tĩnh điện". Ví dụ, khi chúng ta chà xát một vật gì đó với lông thú, một điện tích sẽ được tạo ra. Đây là nguồn tĩnh điện.
Tĩnh điện được hình thành do ma sát giữa các chất không đồng nhất dẫn đến sự truyền và tích tụ điện tích.
Việc nghiên cứu tĩnh điện không chỉ giới hạn ở Hy Lạp cổ đại và thế kỷ 18, theo thời gian, nhiều khám phá quan trọng đã được thực hiện. Vào cuối thế kỷ 19, các nhà vật lý như Michael Faraday và James Clerk Maxwell đã nâng cao hơn nữa sự hiểu biết về tĩnh điện và điện từ, đồng thời đề xuất các khái niệm về điện trường và từ trường, khiến tĩnh điện không chỉ là một hiện tượng riêng lẻ mà còn là một vấn đề khoa học. liên quan đến toàn bộ hệ thống sóng điện từ.
Trong những khám phá khoa học tiếp theo, những đổi mới về điện tích vẫn tiếp tục xuất hiện. Cho đến ngày nay, sự hiểu biết của chúng ta về điện đã đạt đến mức độ phức tạp ở cấp độ lượng tử. Không chỉ việc phát hiện ra hiện tượng tĩnh điện mà còn cả việc phát hiện ra electron và nghiên cứu về dòng điện, tất cả những điều đó đã làm thay đổi hiểu biết của con người về thế giới vật chất.
Điện tích không chỉ hút hoặc đẩy vật chất mà nó còn là một trong bốn lực cơ bản trong vật lý ảnh hưởng đến cách thức vũ trụ hoạt động.
Tóm lại, mặc dù việc khám phá sơ bộ về tĩnh điện ở Hy Lạp cổ đại khá đơn giản nhưng nó đã trở thành nền tảng cho nhiều hiện tượng điện từ quan trọng ở các thế hệ sau này. Với sự tiến bộ của khoa học, tĩnh điện không còn là một hiện tượng thực nghiệm thuần túy mà là một lĩnh vực liên quan chặt chẽ đến các nguyên lý vật lý sâu sắc hơn. Chuỗi diễn biến này khiến chúng ta tự hỏi: Nếu con người có thể hiểu sâu hơn về bản chất của điện từ hàng nghìn năm trước thì thế giới công nghệ ngày nay sẽ khác như thế nào?