Rối loạn lo âu xã hội hay ám ảnh sợ xã hội là một vấn đề sức khỏe tâm thần phổ biến và đối với nhiều người, nỗi sợ hãi và bất an quá mức có thể cản trở cuộc sống hàng ngày. Để chẩn đoán và điều trị hiệu quả tình trạng này, các nhà tâm lý học và bác sĩ tâm thần cần có công cụ để đánh giá mức độ lo lắng của bệnh nhân. Đó là lý do tại sao Thang đo lo âu xã hội Liebowitz (LSAS) là một trong những lựa chọn hàng đầu của các chuyên gia.
LSAS được đề xuất lần đầu tiên vào năm 1987 bởi Michael Liebowitz, bác sĩ tâm thần tại Đại học Columbia, Hoa Kỳ. Bảng câu hỏi trả lời ngắn này được thiết kế để đánh giá mức độ sợ hãi của bệnh nhân trong các tình huống xã hội và hoạt động, từ đó hỗ trợ chẩn đoán chứng rối loạn lo âu xã hội. Nó cũng được sử dụng rộng rãi trong các thử nghiệm lâm sàng và để đánh giá hiệu quả của liệu pháp nhận thức hành vi.
"LSAS bao gồm 24 câu hỏi được chia thành hai thang nhỏ, nhắm vào lo lắng về hiệu suất và lo lắng về tương tác xã hội."
Trong số 24 câu hỏi, 13 câu hỏi liên quan đến lo lắng về hiệu suất và 11 câu hỏi cụ thể về các tình huống xã hội. Mỗi câu hỏi được đánh giá theo thang đo Likert (0 đến 3), trong đó 0 thể hiện không sợ hãi và 3 thể hiện sự sợ hãi tột độ. Cuối cùng, tổng điểm của hai thành phần sợ hãi và né tránh được cộng lại để tạo ra tổng điểm từ 0 đến 144.
LSAS không chỉ hiệu quả trong sử dụng lâm sàng mà còn được đánh giá cao vì được sử dụng thường xuyên trong nghiên cứu. Nhiều nghiên cứu ủng hộ độ tin cậy và giá trị cao của LSAS. Các nghiên cứu này cho thấy LSAS có tính nhất quán nội tại cao và cho thấy mối tương quan cao với các thang đo khác đo lường sự lo lắng xã hội, chẳng hạn như Thang đo nỗi ám ảnh xã hội và Thang đo lo âu tương tác xã hội.
"Theo một số nghiên cứu, LSAS cũng có mối tương quan đáng kể với điểm số trên các thang đo khác như HDRS (Thang đánh giá trầm cảm Hamilton) và BDI (Thang đánh giá trầm cảm Beck)."
Ngoài LSAS do bác sĩ lâm sàng quản lý, còn có phiên bản LSAS tự báo cáo (LSAS-SR). Các nghiên cứu về phiên bản này đã cho thấy độ tin cậy và giá trị tương tự như phiên bản lâm sàng, đặc biệt là về thành phần lo lắng trong các tình huống xã hội. Tuy nhiên, có những khác biệt nhất định giữa bản tự báo cáo và đánh giá lâm sàng liên quan đến thành phần lo lắng trong các tình huống thực hiện.
Đối với trẻ em và thanh thiếu niên, LSAS cũng có phiên bản riêng (LSAS-CA). Nghiên cứu đã xác nhận rằng trẻ em mắc chứng rối loạn lo âu xã hội đạt điểm LSAS-CA cao hơn đáng kể so với các đối tượng mắc chứng rối loạn lo âu khác và kiểm soát sức khỏe, cho thấy giá trị phân biệt tốt.
Mặc dù LSAS đóng vai trò quan trọng trong chẩn đoán và điều trị chứng lo âu xã hội, nhưng các nhà nghiên cứu vẫn kêu gọi khám phá thêm về giá trị cấu trúc và đặc điểm bối cảnh của nó. Sự đa dạng và phức tạp của chứng lo âu xã hội đòi hỏi những công cụ chính xác hơn để đánh giá trong các tình huống khác nhau.
Tóm lại, LSAS chắc chắn cung cấp hỗ trợ quan trọng cho việc chẩn đoán và điều trị chứng lo âu xã hội. Khi nghiên cứu và phát triển quy mô này tiếp tục, nó có thể trở thành một công cụ chính trong điều trị sức khỏe tâm thần trong tương lai. Tuy nhiên, chúng tôi không thể không đặt câu hỏi: Trong một xã hội đang thay đổi nhanh chóng, làm thế nào để có thể sử dụng công cụ này một cách hiệu quả hơn cho nhiều người hơn nhằm cải thiện chất lượng cuộc sống của nhiều người hơn?