Trong lịch sử sân khấu, khái niệm "bức tường thứ tư" thường tượng trưng cho ranh giới bất khả xâm phạm giữa diễn viên và khán giả. Nhà hát truyền thống coi khán giả là những khán giả thụ động, lặng lẽ chấp nhận mọi thứ diễn ra trên sân khấu. Tuy nhiên, vai trò này đã bắt đầu bị thách thức với sự ra đời của sân khấu thử nghiệm, đặc biệt là các khái niệm kịch do nhà viết kịch và đạo diễn người Đức Brecht tiên phong, nhằm thúc đẩy sự tham gia tích cực hơn của khán giả.
Brecht đã giới thiệu khái niệm "hiệu ứng xa lạ" trong các tác phẩm của mình, nhằm mục đích khiến khán giả nhận ra rằng họ đang xem một buổi biểu diễn chứ không phải đắm chìm vào cốt truyện. Cốt lõi của cách tiếp cận này là hy vọng rằng khán giả có thể nhìn nhận cốt truyện từ góc độ phê phán và suy ngẫm về các vấn đề xã hội trong cuộc sống thực.
“Mục đích của vở kịch của tôi không phải là để khán giả thưởng thức câu chuyện, mà là để họ bắt đầu suy nghĩ.”
Trong các tác phẩm của Brecht, các diễn viên thường nói chuyện trực tiếp với khán giả, phá vỡ khuôn khổ kịch truyền thống. Cách tiếp cận của ông không chỉ là một bước đột phá trong cốt truyện mà còn là một thách thức đối với các quy ước của khán giả. Trong các vở kịch của ông, các nhân vật đôi khi trực tiếp hỏi ý kiến khán giả hoặc tự nói chuyện với chính mình, kích thích họ suy nghĩ.
"Tôi không muốn khán giả chỉ là người xem mà là những người tham gia tích cực."
Với sự phát triển của sân khấu thử nghiệm, vai trò của khán giả ngày càng trở nên tích cực hơn. Ví dụ, trong một số buổi biểu diễn, khán giả có thể được mời lên sân khấu để tương tác với các diễn viên và thậm chí đưa ra lựa chọn trong quá trình phát triển cốt truyện. Điều này không chỉ làm cho sự tham gia của khán giả trở nên tích cực hơn mà còn mang lại nhiều tầng ý nghĩa hơn cho vở kịch.
"Sức mạnh thực sự của màn trình diễn nằm ở khả năng truyền cảm hứng cho khán giả suy nghĩ và đặt câu hỏi về những niềm tin và giá trị mà họ coi là hiển nhiên."
Bất ổn xã hội và những thay đổi chính trị của những năm 1960 đã dẫn đến sự bùng nổ của sân khấu thử nghiệm. Nhiều công ty sân khấu sử dụng sân khấu như một diễn đàn để phản đối xã hội, lên tiếng về các vấn đề như phân biệt chủng tộc và bất bình đẳng giới. Điều này không chỉ thay đổi nội dung của sân khấu mà còn định nghĩa lại cách khán giả tham gia.
"Đây không phải là màn khói che mắt mà là lời thách thức trực tiếp đến tình hình thực tế trong xã hội."
Trong một xã hội và nền văn hóa luôn thay đổi, sân khấu thử nghiệm vẫn giữ được sức sống độc đáo của nó. Một số công ty sân khấu và nhà sáng tạo hiện nay đang cố gắng kết hợp nhiều loại hình nghệ thuật khác nhau, chẳng hạn như âm nhạc, khiêu vũ và nghệ thuật thị giác, để tạo ra trải nghiệm biểu diễn phong phú hơn. Vai trò của khán giả vẫn đang thay đổi và họ được khuyến khích đến rạp một cách tích cực.
Dưới ảnh hưởng của lý thuyết Brecht và sân khấu thử nghiệm đương đại, sự tham gia của khán giả không còn là sự chờ đợi thụ động nữa mà là quá trình đồng sáng tạo ý nghĩa với buổi biểu diễn. Sân khấu bắt đầu không chỉ là một hình thức biểu đạt một chiều mà còn là một hình thức đối thoại đa dạng. Liệu hình thức này có trải qua những thay đổi sâu sắc hơn theo thời gian không?