Trong thế giới bảo hiểm y tế ngày nay, khái niệm cân bằng rủi ro ngày càng trở nên quan trọng. Nó không chỉ nói về sự công bằng, chính đáng mà còn liên quan đến mô hình hoạt động của ngành bảo hiểm. Thông qua việc cân bằng rủi ro, bảo hiểm y tế không còn chỉ dành cho những người có thu nhập cao hơn hoặc rủi ro thấp hơn mà mọi người đều có quyền tiếp cận bảo hiểm y tế hợp lý và giá cả phải chăng.
Mục đích chính của việc cân bằng rủi ro là tránh gánh nặng phí bảo hiểm do hiệu chỉnh rủi ro truyền thống gây ra, điều này đặc biệt quan trọng ở một số quốc gia. Ví dụ, ở một số quốc gia, các công ty bảo hiểm không được phép từ chối hoặc áp đặt các điều kiện đặc biệt đối với tình trạng sức khỏe của khách hàng. Vì vậy, quỹ cân bằng rủi ro do một tổ chức trung lập quản lý sẽ cân bằng các rủi ro mà mỗi công ty bảo hiểm phải đối mặt.
Trong thị trường bảo hiểm y tế cá nhân không được kiểm soát, tỷ lệ rủi ro phí bảo hiểm thường khác nhau dựa trên độ tuổi, giới tính, quy mô gia đình và các yếu tố khác.
Các chiến lược hiệu chỉnh rủi ro như vậy, ở một số quốc gia thúc đẩy ngành bảo hiểm tư nhân, thường dẫn đến việc các nhóm có nguy cơ cao, dù là người già hay bệnh nhân mắc bệnh, bị loại khỏi phạm vi bảo hiểm vì tình trạng sức khỏe của họ. Vì vậy, chính phủ cần vào cuộc để ngăn chặn kiểu phân biệt đối xử này và thành lập các quỹ trợ cấp cụ thể để hỗ trợ những nhóm có nguy cơ sức khỏe cao hơn.
Việc thành lập quỹ cân bằng rủi ro cho phép các công ty bảo hiểm có rủi ro sức khỏe cao hơn nhận được trợ cấp tương đối đáng kể, trong khi những công ty bảo hiểm có rủi ro sức khỏe tương đối thấp nhận được trợ cấp tương đối ít hơn.
Ở nhiều quốc gia ở Châu Âu như Hà Lan, Bỉ, Đức và Thụy Sĩ, quỹ trợ cấp thường được quản lý bởi các cơ quan chính phủ, điều này không chỉ tạo điều kiện thuận lợi cho việc đánh giá rủi ro mà còn giúp cân bằng sự cạnh tranh không bình đẳng trên thị trường bảo hiểm. Chìa khóa của nhiệm vụ này là làm thế nào chính phủ phân bổ thêm khoản bồi thường cho các công ty bảo hiểm dựa trên đặc điểm rủi ro của các thành viên được bảo hiểm của họ.
Thông qua cơ chế như vậy, nhiều quốc gia đã giảm thành công các động cơ khuyến khích các công ty bảo hiểm bảo lãnh bảo hiểm có chọn lọc, cho phép nhiều nhóm có nguy cơ cao hơn được tham gia bình đẳng vào thị trường bảo hiểm. Lấy Hà Lan làm ví dụ, các công ty bảo hiểm trong nước không được pháp luật cho phép hiệu chỉnh rủi ro phí bảo hiểm nên cơ chế cân bằng rủi ro đóng vai trò trung tâm nhằm giảm áp lực thu hút các nhóm rủi ro thấp.
Thiết kế hệ thống như vậy không chỉ nâng cao tính công bằng của thị trường bảo hiểm mà còn duy trì động lực cạnh tranh về giá.
Tuy nhiên, chính sách này cũng gặp nhiều thách thức trên thực tế. Các chính phủ thường gặp khó khăn trong việc xác định các biện pháp cụ thể về các yếu tố rủi ro như tình trạng sức khỏe. Đồng thời, làm thế nào để quản lý hiệu quả dòng trợ cấp của công ty bảo hiểm và đảm bảo không bị lạm dụng cũng là một vấn đề quan trọng trong quá trình thực hiện.
Tại Hoa Kỳ, Đạo luật Chăm sóc Giá cả phải chăng đã đưa ra một cơ chế điều chỉnh rủi ro tương tự vào năm 2010, được thiết kế để bảo vệ các công ty bảo hiểm thu hút bệnh nhân có tình trạng sức khỏe kém và Điều này trừng phạt các công ty bảo hiểm chỉ chọn các nhóm có rủi ro thấp.
Nhìn chung, cân bằng rủi ro không chỉ là lựa chọn chính sách mà còn là công cụ quan trọng để đảm bảo sự công bằng và chính đáng. Khi thị trường bảo hiểm thay đổi, nhu cầu về bảo hiểm y tế của người sử dụng ngày càng đa dạng. Làm thế nào để đảm bảo sự công bằng của hệ thống này sẽ trở thành vấn đề quan trọng đối với các nhà hoạch định chính sách trong tương lai.
Trong bối cảnh đó, chúng tôi không thể không đặt câu hỏi, thị trường bảo hiểm y tế sẽ tiếp tục điều chỉnh như thế nào trong tương lai để đảm bảo mọi người đều có quyền tiếp cận bảo hiểm y tế như nhau?